1 Nô Nha, khu chợ mua bán nữ nô lớn bậc nhất kinh đô Nam Hiên.
Trong sảnh chính, từng hàng dài nữ nô, tay chân bị cột chặt như gia súc, quỳ trên đài cao cầu xin những người có tiền đến mua mình.
2 Nam Hiên Võ đế năm thứ hai, mùng sáu tháng ba, ngày lành tháng tốt.
Hôm nay là ngày đại hôn của tứ Vương gia Lãnh Kỳ Túc cùng nghĩa nữ của Lý Phi tướng quân, Lý Mạnh Trang.
3 Nghe nói Lãnh Kỳ Túc 3 tuổi có thể ngâm và đối thơ; 8 tuổi đọc hết thi thư trong thư phòng; 14 tuổi dẫn binh ra trận; 18 tuổi bình định bốn nước lân cận.
4 Ngày đó ở chợ nô lệ hắn không nhìn rõ mặt nàng, hôm nay sau khi trang điểm chải chuốt kĩ càng, hắn mới phát hiện nàng so với bất kì nữ nhân nào trong phủ của hắn một chút cũng không thua kém.
5 “Hà. . . ”, hắn cười nhẹ một cái, sau đó sắc mặt bỗng chốc chuyển nên lạnh tanh, “Nói, ngươi là ai?”
Trái tim Mặc Sương run rẩy một trận.
Tay Lãnh Kỳ Túc tuy chỉ đặt hờ trên cổ nàng song chỉ cần hắn dùng sức một chút thôi cũng có thể bóp nghẹt yết hầu nàng.
6 “Vương gia, xảy ra chuyện rồi!”
Lãnh Kỳ Túc mi tâm khẽ nhíu lại, “Có chuyện gì?”
Nô tỳ đó mở miệng như muốn nói rồi lại thôi, sau một lúc lâu mới trả lời, “Vương gia cứ đến tiền viện nhìn liền hiểu ngay ạ!”
Lãnh Kỳ Túc sắc mặt có phần ngưng trọng, hắn lập tức bước ra khỏi phòng, ngay cả một tiếng chào cũng không thèm nói với nàng.
7 Dẫn đầu là một nữ nhân váy áo vàng nhạt quần mây, tuy vẻ ngoài thướt tha kiều diễm thế nhưng ngập trong ánh mắt lẫn gương mặt đều là vẻ ngang ngược, vú lắp miệng em.
8 “Thân thể có nơi nào không khỏe không?” Vừa nói hắn vừa vén áo ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim trước bàn, gương mặt mang đầy ý cười mà nhìn nàng, trong mắt lúc chính là một loại yêu thương không thể che giấu.
9 Nhưng khi cánh cửa vừa khép lại, cũng là lúc gương mặt Mặc Sương xuất hiện biểu tình mà ban ngày nàng không bao giờ lộ ra: lanh lợi, cơ trí cùng tự tin.
10 Nhớ lại ánh mắt đêm qua khi hắn truy vấn thân phận của nàng, Mặc Sương không kìm được toàn thân run rẩy một trận.
“Bách Hợp. . . ” nàng ngồi dậy hướng ngoài cửa kêu lớn.
11 Chỉ đến khi hai người kia phát giác ra sự có mặt của nàng, Mặc Sương mới phục hồi lại thần trí, kinh sợ đến nỗi nói năng lộn xộn lên hết cả, “Tôi… thiếp, thiếp thân tỉnh dậy, nghe báo ngài vẫn đang cùng Thập nhất Vương gia đánh cờ.
12 Trong chớp mắt, một tiếng bạt tai như xé gió vang lên, phá vỡ sự tĩnh mịch của màn đêm.
Lãnh Kỳ Túc và Mặc Sương nhất thời đều ngẩn ra. Theo hướng âm thanh truyền đến, họ nhìn ra ngoài cửa liền thấy Linh Lung đang một tay bê mâm trà, một tay ôm lấy má mà cúi thấp đầu, như đang nhận lỗi với Vân Triều Tịch.
13 Ngón tay Lãnh Kỳ Túc hơi động đậy, thấy Mặc Sương cùng Linh Lung đều an toàn nằm trong lòng mình, hắn mới dời mắt nhìn về phía Vân Triều Tịch. Và ánh mắt của hắn nhìn nàng ta bây giờ, chẳng khác gì sương giá đêm tháng chạp.
14 “Thứ này tuyệt đối không thể giữ lại!”
Hắn nâng mắt nhìn nàng, dưới ánh trăng, đôi mắt ấy hệt như hai hòn bảo thạch đen. Mặc Sương có chút không hiểu ý tứ của hắn, cứ tưởng rằng hắn đang nói đến vết sẹo.
15 Sáng sớm ngày hôm sau.
Mặc Sương vừa dùng xong buổi sáng thì quản gia Phúc An đến thông báo, nhân ngày hội thả diều, Thái hậu có ban thưởng cho nữ quyến của các phủ một ít diều tốt.
16 Nói đoạn, không đợi bất kì ai lên tiếng Vân Triều Tịch đã quay người, hướng Lãnh Kỳ Túc nói lớn, “Vương gia, bốn người thiếp thân đều nhìn trúng con diều này, tuy bọn thiếp đều có ý nhường nhịn nhau song dù là ai giành được nó, trong lòng ba người kia ít nhiều cũng sẽ không vui.
17 Trong lúc đang muốn thần không biết quỷ không hay cắt đứt dây diều thì bên tai Mặc Sương bỗng truyền đến một giọng nói trong trẻo, “Cắt đứt dây để diều bay cao nhất được há gì khi người vĩnh viễn không điều khiển nó được nữa?”
Mặc Sương có chút hoảng hốt song sắc mặt vẫn không đổi, chỉ có tay nhẹ nhàng ấn dao lại vào bên trong.
18 “Chích chòe than, bán chim chích chòe than đây! Vừa cát tường lại vừa dễ nuôi, đừng bỏ lỡ đừng bỏ lỡ. . . . ”
Bên đường là một sạp bán chim, họ đem chim thuộc nhiều chủng loại, màu sắc đa dạng nhốt đầy trong những cái lồng, tiếng “chim chíp” cứ thế truyền vào tai người qua kẻ lại.
19 Tin tức Lãnh Kỳ Túc mua cho Mặc Sương một con chích chòe than nhanh chóng lan rộng ra khắp phủ. Tuy đây không phải chuyện gì to tát lắm, song với một người lúc nào cũng cư xử lạnh nhạt với nữ nhân như Lãnh Kỳ Túc, thì đây là trường hợp đầu tiên.
20 Hô hấp của Mặc Sương nhất thời ngừng lại, nhanh chóng thu lại bộ dáng nhàn rỗi khi nãy, nàng ngồi dậy lấy chiếc chăn không thể che dấu sự run rẩy quấn lấy người, sau đó dùng âm vực thấp nhất ấp úng nói, “Thiếp thân… thiếp thân chỉ là…”
Bộ dáng lúng ta lúng túng nói không thành câu của nàng rất giống như bị Lãnh Kỳ Túc dọa đến tâm thần bấn loạn.