. . . Pằng chíu. . . cheng. . . chập. . . xoảng. . . . bịch. . . . cốp. . . - Ya. . . chết này, chết đi. Dám chém ta.
46
Cơn gió mùa đông thổi qua, khô khan và lạnh lẽo như muốn quất vào da mặt. Không gian im lặng, ánh mặt của tôi và Minh đang chạm nhau, khoảnh khắc như ngừng lại.
47
- Chị Quỳnh, em bị cảm nắng chị ngay từ cái nhìn đầu tiên luôn đấy.
- Sao mà trên đời này lại có một người đáng yêu như chị nhỉ? Hận là em không quen được chị sớm hơn.
48
- HẢ???
Tôi hét rống lên như con lợn chuẩn bị đem ra cho người ta mổ xẻ, cả người hóa đá như tượng, mắt trợn hoảng lên, mồn há hốc trông phát khiếp.
49
Hôm này là ngày đầu tiên tôi đi làm, à quên, đi thử việc mới đúng chứ, hiện tại thì tôi không phải thiên tài đến nỗi một cái bốp là được nhận luôn một vai nhân viên chính thức trong cái công ti uy tín thế này.
50
Rào. . . rào. . . rào. . .
Tôi liên tục hất làn nước mát lạnh vào mặt mình, có cảm giác dễ chịu hơn một chút. Không sao đâu, không sao đâu, chỉ là một tai nạn nhỏ thôi, với lại Nam chỉ là một cậu nhóc, thau tôi những mấy tuổi, cứ coi như là một nụ hôn của đàn chị dành cho người em đi, không sao.
51
Sự việc tôi và Nam yêu nhau.
Một tia sét hãi hùng xẹt ngang qua tai khiến mọi người đứng hình.
Một cơn thảm hoạ vô cùng khốc liệt đối với những cô nàng hâm mộ Nam.
52
Buổi chiều tan làm, tôi gần như kiệt sức với một đống công việc cùng một đóng suy nghĩ xáo trộn cứ nhảy lung tung trng đầu của tôi. Tôi rất cần về nhà và ngủ một giấc để bình tĩnh lại.
53
khéo cô lên đó một mình lại ngã mấy lần nữa. - Minh tiến lại, đỡ lấy cánh tay tôi.
Nhưng tôi lập tức vùng cánh tay mình ra, lắc đầu quả quyết:
- Tôi không sao, tôi tự đi được, anh về nhà đi.
54
- Tính toong, tính toong. . .
Tôi lết cái thân xác tàn tạ như quả cà chua nát bét ra mở cửa. Lòng thầm mong ước rằng bây giờ tự dưng có một người xách một phần gà rán thơm nức mũi đến thăm tôi, nói là quà thăm ốm chẳng hạn.
55
- Nam à, không phải như cậu nghĩ đâu, tôi đảm bảo đấy. -Tôi ngồi xuống cạnh Nam, thấy ánh mắt của Nam đang nhìn chằm chằm vào đống thức ăn và bia đang để trên bàn, ánh mắt buồn rầu.
56
Buổi sáng mùa đông, trời rất đẹp, tia nắng hiếm hoi giữa mùa đông rọi xuống sưởi ấm tất cả, khiến con người ta có cảm giác dễ chịu trong lòng. Riêng tôi, không cảm thấy dễ chịu một chút nào hết.
57
Giờ tan sở, tôi lệ khệ bê đống tài liệu nặng trịch vào nhà kho, nhưng tôi không nghĩ nhiều như thế ngoài việc cứ nhủ mình phải đi hết cái hành lang này.
58
Chín giờ tối thứ bảy, ngày cuối tuần hiến hoi, tôi từ chối lời rủ đi dạo phố của Nam để ở nhà vùi đầu cắm cổ vào mấy bộ phim kinh di mới sản xuất, thể loại phim tôi nghiện đến mức gần như chưa bao giờ bỏ lỡ một bộ nào.
|