41 Không giống với lúc trước, hôm nay năm huyệt đạo trên người Dận đã được giải. Dận chậm rãi vận công thì cảm thấy chân khí lưu thông khắp toàn thân, tuy thỉnh thoảng có chút tắc nghẽn, nhưng cũng chỉ vì đã lâu chưa được đả thông mà thôi.
42 “Cô Nguyệt?”
Mộ Quân Duệ nhanh chóng đứng lên, Dận cũng theo sát phía sau.
Nhìn bộ dạng Mộ Quân Duệ khẩn trương bảo vệ Dận, cộng thêm bầu không khí thân mật vừa nãy của hai người, Cô Nguyệt trong lòng càng không biết là cảm giác gì, nguy hiểm nheo mắt.
43 “Tây Kiêu, nói đi, không sao, ta muốn nghe”
Đoàn người an toàn về đến Ô Phương quốc đã hơn nửa tháng, dọc đường vui đùa ầm ĩ, Mộ Quân Duệ vẫn luôn quấn quýt bên cạnh Dận.
44 “Tây Kiêu, nói đi, không sao, ta muốn nghe”
Đoàn người an toàn về đến Ô Phương quốc đã hơn nửa tháng, dọc đường vui đùa ầm ĩ, Mộ Quân Duệ vẫn luôn quấn quýt bên cạnh Dận.
45 Dù nhóm người Mộ Quân Duệ đã trở lại Ô Phương quốc, nhưng không lập tức quay về Hàn Lâm cung mà dừng lại bên ngoài mấy ngày chờ Dận phân phó thuộc hạ làm việc.
46 “Điều đầu tiên chúng ta cần làm chính là khống chế tài sản và vũ khí của Ô Phương quốc, chỉ cần có binh mã tất cả đều có thể giải quyết”
“Mấy chiếc hộp quan trọng ta đã tìm đủ, mấy chiếc còn lại cũng đã bảo bọn Hoá Nam đi thám thính trước, chỉ cần tìm được hết những mảnh lụa vàng, lấy được lệnh bài, sẽ nhanh chóng hiệu lệnh được thiên hạ thôi.
47 “Buông ra!”
Dận dùng sức giằng ra khỏi bản tay Mộ Quân Duệ đang kéo lấy mình, bước nhanh về phía trước. Mộ Quân Duệ không ngừng đuổi theo, lúc này trời đã bắt đầu mưa lâm râm.
48 Nhìn chữ viết xiêu vẹo trên giấy trắng, Dận khẳng định trán mình nhất định nổi không ít gân xanh.
“Ngươi ngay cả cầm bút cũng không biết sao?”
Dận nhìn Mộ Quân Duệ một tay nắm ngang cây bút lông loại tốt, tư thế còn không bằng con nít đi học, cực kì khó coi! Tuy đã lĩnh hội qua điểm “khác người” của Mộ Quân Duệ, nhưng Dận vẫn cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị hắn bức điên.
49 Mưa thu rả rích suốt mấy ngày, nhuộm đẫm một loại sắc thái bi ai nhàn nhạt. Tâm trạng u buồn bất giác thấm vào trong lòng người, tựa như giữa mặt hồ sóng biếc rung động tạo thành từng tầng bạch sắc.
50 Chiếc thuyền lớn chậm rãi cập bờ, buồm trắng bị gió biển thổi phồng lên, nhìn gần mới thấy thuyền kia đầu phượng đuôi rồng, xung quanh đều là phượng hoàng ở trên rồng ở dưới.
51 Quả nhiên đúng như nữ thủ lĩnh trên thuyền Kỳ Lân quốc nói, không quá mấy canh giờ sau khi bọn họ rời thuyền thì trên biển nổi gió lớn, sóng cuộn mãnh liệt, khó mà tưởng được lúc đi trên biển vẫn còn trời yên bể lặng.
52 Chỉ mới ở một ngày tại Kỳ Lân quốc, còn chưa ra khỏi cung Mộ Quân Duệ đã phải vội vã đi về, có điều lần này phải chia đôi đội hình. Theo lý thì hắn và Dận tách ra sẽ tốt hơn, nhưng từng có kinh nghiệm xa nhau một lần, Mộ Quân Duệ bị đánh chết cũng không để chuyện này phát sinh thêm lần nữa.
53 Thời tiết bất giác chuyển lạnh, tuy La gia thôn cách xa Cô quốc, nhưng mọi người vẫn hết sức cẩn thận.
Sau khi tới La gia thôn Dận mới phát hiện chỉ nửa năm không thấy mà thôn nhỏ này đã triệt để thay đổi.
54 “Ha ha! Hành động thật nhanh nha”
Cô Nguyệt nháy mắt với Bích Sơn Nguyệt đang có chút sợ sệt vì đối mặt với Mộ Quân Duệ. Bích Sơn Nguyệt cũng không dám nhìn Mộ Quân Duệ, chỉ bắn ánh mắt ghen ghét về phía Dận.
55 Cách đó không quá xa, Mộ Quân Duệ thấy xác chết Bích Sơn Nguyệt trên đất, chảy đầy máu tươi. Thế nhưng hiện tại hắn không có tâm trạng quản mấy thứ này, chỉ nhanh chóng lao tới, phát hiện Dận cắn răng ngồi dưới đất, trán đổ mồ hôi, có vẻ đau đớn không chịu nổi.
56 “Dừng tay, nếu không chủ của các ngươi sẽ mất đầu!”
Tây Kiêu gác kiếm trên cổ Cẩm Tú, bọn sát thủ thấy Hoàng hậu bị bắt cũng không dám làm bừa. Mộ Quân Duệ nhân cơ hội mà thở một hơi, y phục đẫm máu nhìn không ra màu trắng ban đầu.
57 “Ôi chao, đứa nhỏ này lại khóc nữa!”
Tây Kiêu khóc không ra nước mắt, sao hắn lại lâm vào tình trạng này cơ chứ! Có hai bệnh nhân siêu cấp đáng sợ thì thôi, một đời thần y như hắn lại biến thành “bảo phụ” (nam bảo mẫu ~) a!
“Ngoan ngoan đừng khóc a! Nó có phải đói bụng không nhỉ?”
Tây Kiêu như đang ôm một món bảo bối (còn phải hỏi sao, đây là con của Vương gia nhà hắn, là bảo bối quý nhất trong thiên hạ đó!), giả vờ đáng thương nhìn Tước Hồ xin giúp đỡ.
58 Về tới Ô Phương quốc, trong lúc chiến sự báo cáo thắng lợi đồng loạt, Mộ Quân Duệ cầm Đế vương phù chính thức thu Kỳ Lân quốc về phe mình. Phe Mộ Quân Duệ còn có Lam quốc, dù bốn nước khác không quy thuận nhưng cũng không có động tĩnh gì.
59 Ta và hắn là một cặp song sinh bị bỏ rơi, được một hoà thượng nhặt về, nhưng đến năm chúng ta hai tuổi thì hoà thượng kia qua đời. Trước khi chết hoà thượng từng dặn phải nuôi chúng ta trong chùa, nhưng đáng tiếc có những người không tin mà đem chúng ta đến cô nhi viện.
60 Việc đặt tên cho đứa con mới sinh là một vấn đề, rốt cuộc nên theo họ cha hay là theo họ mẹ (?) đây?
Mộ Quân Duệ vốn chẳng để ý, Dận cũng vậy, nhưng chỉ cần Mộ Quân Duệ nghĩ đến con lấy họ “Vũ Linh” thì lập tức mặt đen.
Thể loại: Đam Mỹ, Huyền Huyễn
Số chương: 42