21 -Nhớ đấy! Bữa nào đi đâu thì phải nói vs tớ. Biết chưa hả?_Hắn bặm môi nhìn Di de doạ. -Hứ!_Di dẩu môi lên nhìn hắn. Hai mắt mở to trông yêu lạ. -Sao?_Hắn vẫn bặm môi nhìn Di.
22 -Nó đi ròi!_Toàn đánh mạnh vào bả vai của anh. Cái cảmgiác đau do bị đánh không thể khiến cho anh quên đi nỗi đau nơi trái tim mình. Có thật anh nên bỏ cuộc không? Người ta nói.
23 -Di Di! Vợ yêu đợi lâu không?_Cái giọng bỡn cợt khiếm nhá của Phi vang lên làm nó khẽ giật mình có chút tức giận vì tiếng “Vợyêu” ghê rợn. Nó thoáng giật mình thêm một cái nữa khi có cảm giác lànhlạnh phía sau cổ.
24 Một cô bé yêu đuối lấy vỏ bọc Yêu tinh để nguỵ trang. Một cậu bé biết quan tâm lấy sự cãi cọ để thể hiện. Một Yêu tinh xinh đẹp và gian tà lộ bộ mặt thật ra khi gặp Diêmđế(Người trong coi yêu quái).
25 Giờ ra chơi. . . Nó ngồi nhìn ra cửa sổ. Nhìn mấy đám mây bay bay trên bầu trời có hình kẹo bông gòn. Mấy chiếc lá của cái cây ngoài cửa sổ đã to hơn, chắc chắn hơn không mang vẻ của mùa xuân non nớt, ánh nắng hắtvào mang theo cái nực của mùa hè.
26 -Còn đau lắm không?_Di chu môi thổi thổi vào bàn tay hắn. Cái hơi mát lạnh từ môi cô làm hắn thấy nhột nên từ nãy giờ cứ bấm bụng cười. Hắn biết nếu cười thành tiếng cô tưởng chọc quê cô thì cô sẽ mặckệ hắn mất.
27 Đấy mới thế mà đã hết học kì cuối lớp 12 rồi. . . Nó hì hục từ sáng đến tối ngồi ôm đống sách vở học ình rồi còn phải ôn lại kiến thức cho cái cậu bạn trai đầu óc trắng toát như tờgiấy.
28 Hắn nằm vật ra giường. . . Cái cặp hắn vất sang một bên, chiếc áo sơ mi vất chổng chơ nơi thành ghế, đôi giày vất ngoài cửa phòng một chiếc giưới chân giường mộtchiếc.
29 Chặc hắn đang tức điên người lên đây “Chết tiệt”. . . Từ khi về đến nhà cô như người mất hồn. . . Cứ muốn đưa tay ôm cô vàolòng là coi như rồi hắn lại nhận được cái nhìn lạnh lùng và cái hất taydứt khoát.
30 -Nghe nói Hoàng Phi đi rồi à?_Giọng của con nhỏ mà nó không bao giờ có thể quên. -. . . _Nó giật mình. Ngẩng đầu nhìn cái con nhỏ với đôi mắt tròn xoe,tim đập nhanh.
31 -Bác sĩ Di! Có một bệnh nhân 5 tuổi vừa được chuyện tớibệnh viện hôm qua. Cô xuống xem đi…Tình trạng có vẻ không được tốtlắm…_Cô ý tá mặc chiếc váy trắng thở gấp nói nhanh với người con gáikhoác chiếc áo bác sĩ dài màu trắng đang đứng dựa người trông ra ngoàicửa sổ… -Tôi xuống ngay!_Cô hơi giật mình.
32 -Anh Phi! Đừng hút thuốc nữa! Được không?_Cô gái lo lắng kéo kéo ống tay áo của người con trai đang định rút trong hộp ra thêm điếu thuốc nữa. Mặt anh có vẻ như đang ở một thế giớ nào đó mà cô không hề biết tới.
33 -Hai đứa có im lặng đi không hả!!!!_Người mẹ trẻ gầm gừvới hai đứa nhóc sinh đôi đang bấm lấy váy của cô gái vừa bước từ cổngvào và hét ầm loạn cả lên.
34 Chàng đứng dưới trông lên cửa sổ của căn phòng trên tầng 3 khu dân cư mới. Hàng long mày chàng khẽ nhăn lại, điếu thuốc bị kẹp vào hai ngón tay đã tàn gần hết đôi phần nhưng người hút lười nhác hất đi.
35 Tim cô nhói lên. Cái cảm giác vòng tay của anh đã được cô chôn sâu trong một góc nào đó lại hiện về rõ nét…Ấm áp và dịu dàng, cómùi thơm quen thuộc từ người anh tỏa ra, vòm ngực anh vẫn rắn chắc bướng bỉnh kiểu trẻ con như vậy mang đến cho cô cảm giác sợ hãi… Cô khẽ rùng mình một cái cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh nhưngtất cả mọi cố gắng chỉ là con số không.
36 Ánh mắt kì lạ mang theo chút dư vị nỗi buồn của cô gái xinh đẹp nhìn ra xa xăm, như lúc này chỉ có mỗi mình cô mà thôi. Cô mặc một chiếc váy trắng liền than đơn giản nhưng với kiểu tóc bốicao làm lộ chiếc cổ trắng ngần làm cô trở nên sang trọng mang vẻ tinhkhiết đến kì lạ.
37 Trong căng phòng họp rộng lớn nhưng chỉ được chiếu sángbằng thứ ánh sáng mờ nhạt của màn hình máy chiếu to rộng lắp sát vào bức tường phía sau… Nụ cười rạng rỡ của một cô gái hiện lên trong bóng tối , đôi mắt cômở to tròn xoe có chút gì đó trẻ con, mái tóc dài đen thẫm của cô đượcbuộc gọn lại phía sau bằng một sợi dun nhỏ màu xanh, trên hai bầu mátrắng nõn của cô có vài sợi tóc bị bết lại vì mồ hôi có vẻ như trước đócô đã hoạt động nhiều lắm, nhưng nụ cười của cô vẫn không có một chút gì là mệt mỏi.
38 Hôm nay Di lại ngồi cái vị trí muôn thủa của mình trong quán café mang cái tên thuỷ chung “Sắc tím”… Còn một tháng nữa thôi, chỉ một tháng nữa thì mọi thứ xem như đã được đặt vào những vị trí mà chắc chắn nó phải ở đó và sẽ ở đó.
39 Biệt thự “Oải hương”… Trong căn bếp tràn ngập mùi thơm của nước dùng dịunhẹ và tiếng nước chảy róc rách tạo nên một cảm xúc ấm áp đến kì lạ. Ấmáp đến nổi làm người ta tưởng tượng ra cái viễn cảnh về một gia đìnhhạnh phúc.
40 Có người trước kia thường nói với tôi rằng: “Con người cho dù có mạnh mẽ đến mấy thì đến một lúc nào đó cũng sẽtỏ ra yếu đuối. Khi gặp một người bạn tỏ ra yếu đuối trước mặt người đóthì lúc đó trong thâm tâm bạn đã xem người đó là một chỗ dựa vững chắc.