21 Chương 21:
Do bị đồ ăn và quà cáp ở buổi sinh nhât cám dỗ nên nó đến phòng tập muộn hơn mọi hôm. Vừa đẩy cửa phòng thì tối om,nó thấy làm lạ cũng gần 8h rồi mà sao không thấy ai.
22 Chương 22:
Đã gần một tuần kể từ hôm sinh nhật nó đã không đi học làm nhỏ ,hắn và kể cả cậu đều lo lắng. Như thường lệ vào giờ ra chơi thì cả ba người cùng ngồi ở canteen.
23 Chương 23:
Sáng mới sáu giờ ssng cậu đẫ gọi điện thoại cho nó. Đang đánh răng thế mà nó vẫn phải lật đật lấy điện thoại:
-Alo*xoạch xoạch* (sub:tiếng đánh răng)
-Dậy chưa.
24 Chương 24:
Đúng như hẹn sau khi học xong anh đợi nó trước cổng trường. Nhìn thấy nó anh vẫy tay gọi:
-Bảo Anh. Ở đây.
Nó nhìn về phía có tiếng gọi nhận ra anh.
25 Chương 25:
Trong bar tiếng nhạc xập xình đến nhức óc
Ngọc Tiên cùng lũ bạn lêu lổng của ả đang ăn chơi trác táng :
-Ngọc Tiên này nghe nói con bé Bảo Anh gì đấy cướp mất anh Lâm của mày đó-Một đứa bạn ghé sát tai ả hỏi
-Biết rồi.
26 Chương 26:
Cuộc thi nhảy sắp đến làm nó bận bịu tùm lum hết lo việc của nhóm lại lo học hành chuẩn bị thi cuối kỳ chẳng dành chút thời gian nào cho cậu.
27 Chương 27:
Thức dậy,nó đã ngửi thấy mùi thuốc sát trùng tại bệnh viện. Ngồi dậy,nó đưa tay sờ vào trán,vết thương cũng đã đỡ đau hơn. Nhìn ráo rác xung quanh mà nó chẳng thấy ai ngoài các bệnh nhân.
28 Chương 28:
Trong phòng bệnh hơi ngột ngạt nên nó ra ngoài hóng gió. Đang đi trên hành lang thì bỗng từ đằng sau có một cánh tay đẩy nó vào tường rồi bóp mạnh vào cổ nó.
29 Chương 29:
Trong khi nó và cậu đang cực kỳ tình củm ở tháp Namsan thì nhỏ bắt hắn đi đến phố Tteokbokki Sindang-dong ở Seoul để thưởng thức những món ăn cay đặc trưng của xứ Hàn.
30 Chương 30:
Một tuần ở bên Hàn kết thúc thật nhanh. Ai cũng muốn ở lại ,chưa muốn về. Hôm nay là đêm cuối cùng tụi nó ở đây nên nó quyết định một bữa liên hoan thật là hoành tráng có gà rán,và tất tần tật đồ ăn ở xứ xở kim chi.
31 Chương 31:
Sau cùng đều trở thành người dưng, cho nhau khoảng thời gian đẹp đẽ đã là điều tốt nhất có thể rồi….
Sau khi trở về Việt Nam nó lại bắt đầu đi làm thêm và tiếp tục hoạt động nhóm.
32 Chương 32:
Sau một đêm dài nhỏ đã bình tĩnh hơn. Cầm điện thoại trên tay,nhỏ lưỡng lự mãi không biết có nên gọi cho hắn hay không? Cuối cùng nhỏ hít một hơi thật sâu nén lại tất cả những cảm xúc trong lòng mình,nhỏ gọi cho hắn để nói chuyện thẳng thắn với nhau.
33 Chương 33:
Anh à, nếu sau này chúng mình chia tay. Anh không quay đầu thì em sẽ không níu kéo đâu. Thật đấy!. . .
-Haizz. Cái con này đã bảo đến rồi mà giờ này không thấy mặt mũi đâu-nó cằn nhằn vì đã nói với nhỏ phai đến bữa tiệc mà hắn tổ chức rồi nhưng tuyệt nhiên nó không nói đây là tiệc chia tay để hắn đi du học.
34 Chương 34:
Hắn đi cũng đã được một tháng cậu,nó và nhỏ cũng phải quay trở lại trường học sau kì nghỉ hè. Những ngày đầu hắn đi không ngày nào là nhỏ không nhắc về hắn ngày nào cũng lải nhải với nó rằng nhớ hắn lắm,muốn gặp hắn làm nó nhức cả đầu đến phát cáu.
35 Chương 35:
Buông thôi anh à. . . .
Trong lúc hắn đang trên máy bay mong ngóng được trở về Việt Nam gặp nhỏ thì không ngờ rằng một hình ảnh từ bữa tiệc tối qua của hắn với cô nàng nóng bỏng đã được đăng trên facebook kèm theo một dòng stt “love you so much” đã bị nhỏ nhìn thấy.
36 Chương 36:
Sau cái ngày hắn náo loạn làm tan vỡ biết bao trái tim nhỏ bé của hàng trăm nữ sinh tại trường đã đang và sắp theo đuổi hắn thì hắn bay về Úc để tiếp tục công việc của mình và yên tâm rằng ở Việt Nam vẫn có một thiên thần đang chờ hắn.
37 Chương 37:
Sáng ngày hôm sau,nó mới tỉnh. dường như nó còn không nhớ tại sao mình lại ở bệnh viện. Mẹ nó mới từ ngoài cửa bước vào đem theo quần áo và đồ ăn cho nó.
38 Chương 38:
Nó đã hôn mê mấy ngày rồi và chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Mọi người trong gia đình thay phiên nhau chăm sóc cho nó. Vừa bay sang Úc xong thì giờ hắn lại phải quay về Việt Nam.
39 Chương 39:
Sự cố gắng của mọi người cuối cùng cũng được đền đáp. Nó đã tỉnh lại sau cơn mê man, nó rất mệt mỏi nhưng vẫn nhận ra người bên cạnh là mẹ.
40 Chương 40:
Cái cảm giác khó chịu bứt rứt vẫn đè nặng trong người nó hằng đêm, bật khóc nghẹn ngào đến mức không thể thở nổi. Cũng sắp đến kì thi tốt nghiệp rồi, các buổi trị liệu vẫn diễn ra đều đặn vậy mà nó vẫn không thể đi lại được.