41 “Sao không nói sớm, không cần đâu, tôi tự giải quyết được mà” Tô Tiểu Mạt nhìn vào lòng bàn tay của mình đã hết sưng, không còn ẩn ẩn đau như khi nãy, lại nhìn thấy Trữ Huyễn dùng ánh mắt quyến rũ nhìn cô chằm chằm, Tô Tiểu Mạt nhịn không được rút tay mình ra khỏi tay hắn, “Thuốc cũng đã bôi xong rồi, anh nên về phòng đi”.
42 Tô Tiểu Mạt có chút bất đắc dĩ, ngày hôm nay đúng là ngày xui xẻo của cô mà, nâng tay lên sờ trán của Lưu Tà một cái, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng tay cô không khỏi nhướng mày, hiện tại hắn đã không còn bộ dạng tà mị như khi nãy nữa, bây giờ hắn bất lực giống như một con mèo nhỏ bị vất bỏ.
43 Trữ Hạo sau khi rời khỏi phòng của Tô Tiểu Mạt thì đi thẳng xuống lầu, dọc theo đường đi mặt hắn luôn âm trầm, hắn đi tới đâu thì chỗ đó giống như có gió lạnh thổi qua.
44 “Ý của em là em muốn lên giường với hắn à?” Trữ Huyễn nãy giờ tưởng đang nhắm mắt ngủ lại từ từ mở mắt ra, nắm chặt tay của Tô Tiểu Mạt, thấp giọng hỏi.
45 Tô Tiểu Mạt thấy bộ dạng như thế của Trữ Huyễn thì giả bộ nhìn thần nhà, không thèm để ý, “Đóng của lại dùm tôi!”“Vậy em cũng đừng quên chuyện bôi thuốc cho tôi nha” trước khi đi Trữ Huyễn cũng không quên nhắc nhở Tô Tiểu Mạt một tiếng.
46 “Anh cả, tôi không rõ, rốt cục thì lai lịch của cô gái kia là thế nào? Nhìn thân thủ của cô ta tuyệt đối không phải là người trong tư liệu, cô ta thật sự là nữ nhân của lão già kia sao?” Trữ Tích không khỏi nghi hoặc hỏi.
47 “Lựa chọn? Vì sao anh phải lựa chọn một chuyện hoang đường như thế?” Trữ Huyễn nhìn Trữ Tích, trong giọng nói có chút cảm xúc phức tạp. “Hoang đường?” Trữ Tích cũng cố chấp nhìn lại Trữ Huyễn, cười lạnh một tiếng, “Anh bảo đây là lựa chọn hoang đường sao? Tốt, tôi biết sự lựa chọn của anh là gì rồi, người phụ nữ kia có gì tốt mà anh lại đánh đổi tình cảm mấy mươi năm của chúng ta chứ?”“Trữ Tích, cậu dám khẳng định vào lúc cô ấy liều lĩnh cứu cậu, trong lòng cậu không có chút xúc động nào sao?” Trữ Huyễn híp đôi mắt hoa đào lại, nhìn chằm chằm vào hai mắt của Trữ Tích giống như muốn hiểu rõ mọi suy nghĩ sâu trong lòng hắn.
48 “Tốt, tốt lắm” Trữ Hạo nhịn không được mà cười to ra tiếng, vô cùng lạnh lùng mà xoay người, ngồi thẳng lên ghế sô pha không thèm nhắc lại nữa. Trữ Dã cũng liếc nhìn Trữ Huyễn một cái, cũng không thèm nói tiếng nào nâng tay lên vỗ vai Trữ Huyễn một cái, sau đó lướt qua hắn tới ngồi đối diện Trữ Hạo.
49 Lưu Tà tiến lên một bước ôm Tô Tiểu Mạt vào trong lòng, nâng tay lên xoa đầu cô, “Cuối cùng thì em cũng chịu nhận ra rồi sao?”“Ừ” Tô Tiểu Mạt cảm nhận hơi thở phát ra từ trên người Lưu Tà, hơi ấm quen thuộc này, trách không được cô lại đau lòng vì hắn như thế, thì ra đúng là hắn.
50 Tô Tiểu Mạt nhịn ham muốn đạp tên đứng trước mặt nàng mấy phát xuống, sau đó kéo tay Lưu Tà lướt qua Trữ Huyễn, đi thẳng về phía trước. Trữ Huyễn thấy Tô Tiểu Mạt nổi giận đùng đùng mà kéo Lưu Tà đi, không thèm để ý tới hắn thì miệng nhếch lên một nụ cười tà mị, sau đó đi sát sau lưng cô.
51 Ánh mắt của Trữ Hằng nhìn Trữ Huyễn lúc này phải nói là cực kì tha thiết mong chờ, nhưng khi nghe hắn đáp trả lại một câu thì Trữ Hằng thiếu chút nữa nhào qua, “Tiểu Mạt Mạt?”“Đúng vậy, Tiểu Mạt Mạt của anh, nếu cậu dám bốc lột sức lao động của cô ấy, khiến cô ấy mệt thì anh đây sẽ xử đẹp cậu” Trữ Huyễn quay đầu uy hiếp Trữ Hằng.
52 “Ừ, tôi biết rồi, tôi sẽ làm thật tốt” trong lòng của Tô Tiểu Mạt mừng thầm, đây đúng là cơ hội tốt, thừa dịp quét dọn phòng cô có thể phát hiện được cách mà bọn họ đánh cắp cơ mật quốc gia.
53 “Tôi muốn làm gì sao?” Tô Tiểu Mạt chậm rãi tiến lại gần hắn, nhìn vẻ mặt có chút kích động của Trữ Tích, hơi thở nhẹ nhàng của cô phả lên mắt kính của hắn tạo ra một tầng sương mờ,, thấp giọng hỏi, “Vậy anh muốn tôi làm gì?”Trữ Tích bị hành động mờ ám như thế của Tô Tiểu Mạt làm cho lạnh cả người, hắn cảm thấy bản thân giống như một món ăn đang bày trên bàn chờ cô ta thưởng thức ấy, co ta muốn làm gì thì làm, trong lòng nhịn không được mà đau đớn, thân thể run rẩy giống như nhớ lại cái gì đó trong quá khứ.
54 Tô Tiểu Mạt cũng không thèm để ý tới Trữ Hằng, cô chỉ mở to hai mắt nhìn ánh mắt phun lửa của Trữ Tích xuyên qua lớp kính, giây phút môi cô dán chặt vào môi hắn, ngọn lửa trong mắt hắn cũng ngừng cháy, đồng thời mở to hai mắt nhìn cô.
55 Tô Tiểu Mạt thấy tim của Trữ Tích đã đập ổn định trở lại, sắc mặt cũng không đau đớn như khi nãy thì cảm thấy mọi cố gắng của mình cũng không uổng phí, nhưng chưa kịp đắc ý, đanh muôn kéo Trữ Tích dậy thì Trữ Huyễn bất thình lình từ phía sau ôm cô vào lòng, trực tiếp kéo lại bàn ăn.
56 “Tôi cứ thích phá đấy, anh làm gì được tôi?” Trữ Tích quay đầu trừng mắt nhìn Trữ Huyễn. “Cậu…” Trữ Huyễn cũng không biết nói gì, muốn đứng lên nện cho Trữ Tích vài phát nhưng lại nhìn thấy Tô Tiểu Mạt bưng một cái bát từ nhà bếp đi ra, miệng hắn bất giác gợi lên ý cười, nâng tay vỗ vai Trữ Tích, thấp giọng nói, “Tốt nhất là nên ngoan ngoãn cho anh, nếu không đừng trách tại sao anh đá cậu ra ngoài”.
57 “Anh no rồi” từ nãy tới giờ Trữ Dã vẫn chưa nói câu nào chỉ cúi đầu ăn bữa sáng, sau khi tao nhã dùng cơm xong hắn buông dao nĩa, lau miệng, đứng dậy đi về phòng.
58 Trữ Hạo không ngờ Tô Tiểu Mạt không những không giận mà còn bình tĩnh khích hắn một câu, nhíu mày lại, xoay người về phòng. Tô Tiểu Mạt nhìn bóng lưng rời đi của Trữ Hạo thì nhịn không được lau mồ hôi lạnh, trong cổ bảo này ngoại trừ Trữ Dã thoạt nhìn dễ gần, thật ra hắn cũng là một dạng người với Trữ Hạo, trần ngập hoài nghi với cô, xem ra sau này làm chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút, trăm ngàn lần không thể bại lộ.
59 Hai người đi lên lầu hai, Tô Tiểu Mạt đi thẳng lên phòng của Trữ Huyễn, Trữ Huyễn đi trước mở cửa, nhìn Tô Tiểu Mạt, “Quần áo nên giặt thì anh đã giải quyết cả rồi, anh cũng d94 tự dọn sạch phòng rồi, năm người kia cũng tự dọn phòng của mình nên em chỉ cầm dọn sơ là được rồi”“Ừ, rất sạch sẽ” bây giờ Tô Tiểu Mạt mới phát hiên ra Trữ Huyễn bị bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, nhìn khắp phòng hắn không có một hạt bụi nào, cái này mà còn dọn dẹp đơn giản gì nữa chứ?“Anh không thích trong phòng có bụi vì như vậy sẽ khiến anh rất bất an” Trữ Huyễn thấy Tô Tiểu Mạt nhìn khắp phòng hắn thì cười nói.
60