21 Buổi chiều hôm sau, Thiệu Bồi gọi Ti Điềm và Lâm Tây Yến vào nói chuyện. Giữa đêm, hắn đã khôi phục lại phong thái thong dong thanh nhã như trước kia, dường như việc "Ngoài ý muốn" hôm qua chưa từng phát sinh trên người hắn.
22 Đêm thu, sau khi hôn xong thì ngoài ánh đèn ấm áp là bầu không khí vừa xấu hổ vừa yên tĩnh đến kì lạ. Yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy được tiếng hít thở, nhanh của hắn còn chậm của nàng, tiếng hít thở ấy được gió hòa vào cùng một chỗ, không phân được là của ai với ai.
23 Sáng sớm ngày thứ ba, Bùi Vân Khoáng dẫn theo Tô Phiên và Ti Điềm lên đường đi đến Đông Đô trước. Lộ trình từ Tín Châu đến Đông Đô không quá nửa ngày.
24 Ti Điềm theo Bùi Vân Khoáng lên xe ngựa, hắn đẩy mành vải bên hông xe ra thấp giọng dặn dò tùy tùng: "Đi ngõ hẻm Âm Bội. " Nàng không biết hắn còn có sắp xếp gì nữa không, vì hiện tại trong đầu nàng là một màn vừa rồi trong nhã gian kia, nghĩ thế nào cũng không thể tin được toàn bộ sự việc vừa rồi đều do Bùi Vân Khoáng an bài? Và nàng cũng không tin Thương Vũ là người như thế.
25 Bùi Vân Khoáng đã lén lút hỏi thăm lai lịch của Triển Bằng. Hắn là nhân sĩ Đông đô, khi còn nhỏ rất yếu ớt, phụ thân hắn mới đưa hắn đến Thiếu Lâm Tự đi theo một vị cao tăng tập võ.
26 Đại quân Bắc chinh rất nhanh đã xuất phát, Thương Vũ và Triển Bằng chia ra đứng bên trái và bên phải Vệ tướng quân, đi theo đại quân lên đường. Một trăm người đứng đầu trong cuộc thi võ lần này cũng chia ra đi theo đội quân xuất chinh, mọi người cũng nhìn ra được, lần này Hoàng Đế có ý muốn bồi dưỡng một vài người mới có tài năng.
27 Bên trong hơi tối nên không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, không biết lời hắn nói là thật hay giả, không biết có phải do đang trong hiểm cảnh mà nảy ra ý định này hay suy nghĩ này đã có từ lâu.
28 Bùi Vân Khoáng quay đầu nói với mọi người: "Chuyện hôm nay dừng ở đây, không thể để cho người khác biết. " Ý của hắn không chỉ có chuyện của bốn người này, còn có "oan khuất" của nàng, hắn cũng không muốn người khác hiểu lầm, tình huống vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, có chút bất đắc dĩ.
29 Mấy ngày tiếp theo, sau khi Ti Điềm rời giường liền đi trường ngựa Vương Phủ, quản gia tìm cho nàng một con ngựa dịu dàng ngoan ngoãn, còn gọi một hộ vệ tới dạy nàng.
30 Đến cửa Quế Phức Viện, Hứa thị bị ngăn lại ở ngoài cửa, mà Ti Điềm được gọi vào. Loại phân biệt đối xử này hiển nhiên không cần phải nói ra nhưng trong lòng tất cả mọi người ở đây đều có những suy nghĩ sâu xa.
31 Nàng nhìn hai chữ nhỏ rất lâu dưới ánh sáng, đột nhiên nghĩ đến trong tên của hắn cũng có một chữ "Vũ"! Như vậy, Tia, Ti hay Tư? Trong lòng nàng ầm ầm hoảng sợ! Nhưng rất nhanh liền bác bỏ! Làm sao bây giờ? Nhất định là nàng suy nghĩ nhiều rồi, nhất định là như thế! Khuôn mặt nàng nóng bừng lên, sao có thể nghĩ ngợi lung tung như thế? Bình thường khi hắn và Bùi Vân Khoáng ở cùng một chỗ, cũng không thấy hắn cung kính với Bùi Vân Khoáng, nhất định là hai người có giao tình rất tốt, hắn còn nói muốn lập công để vợ con hưởng đặc quyền (công thần thời phong kiến, vợ được ban tước hiệu, con được tập ấm làm quan), lời này chắc chắn là nói với tiểu quận chúa rồi? Nhất định là vậy, lập công phong tước mới có thể xứng đôi với tiểu quận chúa cao quý.
32 Hắn tiến lên một bước, đang muốn động thủ, đột nhiên cửa bị đẩy ra, Tạ Thông thò đầu vào: "Đại sư huynh, Tây Yến tìm huynh. " Tới thật là đúng lúc! Hắn khẽ cắn môi, quay đầu lại nói: "Chuyện gì?" Lâm Tây Yến đứng sau lưng Tạ Thông, nàng đi vào phòng, chưa nói câu nào nước mắt đã rơi xuống trước, hai hàng nước mắt rơi lã chã, rơi thành một đường, vừa nhìn thấy hắn liền không nhịn được nữa.
33 Buổi sáng hôm giao thừa, Bùi Vân Khoáng và Hứa thị được triệu vào cung. Trong cung Hoàng Thượng bày yến tiệc, lần này không chỉ mở tiệc chiêu đãi hoàng thân quốc thích, còn có một vài tướng lĩnh Bắc Chinh.
34 Đây không gọi là hôn môi, gọi là gặm cắn mới đúng. Khi hắn buông nàng ra, môi dưới của hắn bị rách một miến lớn, mà môi của nàng cũng hơi trầy, hồng hồng sưng lên một chút, trước kia là tiểu anh đào, hiện tại đã thành quả đào mật, càng thêm mê người, vừa liếc mắt đã cảm nhận được mùi vị.
35 Vừa nghe nói hắn đã cưỡng ép hủy hôn dùm mình, Nàng vừa ngạc nhiên vừa ủy khuất lại thêm xấu hổ và giận dữ, nước mắt lập tức giống như dòng nước liên tục trào ra, hắn cảm giác trái tim mình sắp chìm trong biển nước rối, thế nhưng hắn không hối hận.
36 Mặc dù nàng nói câu “Muội thích huynh”, thế nhưng hắn biết rõ, thật ra nàng không hề tình nguyện, chỉ là tạm thời tùy cơ ứng biến mà thôi. Hắn biết rõ tình cảm không phải chỉ nửa khắc là có thể bồi dưỡng ra được, ngoại trừ uy hiếp mới có thể thôi, hắn sẽ cho nàng thời gian chậm rãi để nàng thích hắn, hắn có lòng tin này.
37 Hôm sau, kinh thành đại biến. Người nhà của Hoàng Thượng là Lâm Giang vương ở Kỳ Phúc Tự ngông cuồng lợi dụng thiên ý tung tin đồn nhảm mê hoặc lòng người, long nhan thánh thượng giận dữ, giáng chức hắn đuổi về đất phong, yêu cầu trong vòng ba năm không được đặt chân vào kinh thành.
38 Nàng chợt hoảng hốt, đêm dài vắng người Thương Vũ lại ở trong phòng nàng, tình cảnh này giống như là vụng trộm hẹn hò. Nếu Tạ Thông trông thấy, thật không biết giải thích thế nào mới tốt.
39 Ti Điềm và Bùi Vân Khoáng cùng nhìn người nọ, chỉ thấy cả người hắn mặc y phục dạ hành, che mặt bằng vải đen, trong tay nắm một thanh trường kiếm, đâm thẳng tới.
40 *Cảnh: cảnh ngộ, cảnh trí, phong cảnh. Mộ: ngưỡng mộ; yêu thích; hâm mộ. Tình cảnh hiện giờ của ba người hoàn toàn trái ngược nhau, giống như là ảo cảnh.