21 Vương Tiêm mơ màng ngủ tới tối, khi Tử Tuệ gõ cửa cô mới biết Tử Tuệ thi xong rồi, hơn nữa thành tích không tồi, đạt hạng nhất, hiện tại kêu Vương Tiêm xuống ăn cơm.
22
" Chậm một chút thôi mà, gấp cái gì. " Vương Tiêm đánh ngáp, ngồi ở bên cânhj Tử Bạch, theo thói quen liền dựa lên vai hắn.
" Chỉ một chút? Cậu xác định vạy? Lúc Tử Tuệ lên chỉ mới 7 giờ, hiện tại đã 8 giở rưỡi rồi!" Trương Vũ đứng dậy vương tay, chỉ vào đồng hồ.
23
Một đêm qua đi.
Lần này Vương Tiêm dậy rất sớm, khi cô ra khỏi phòng vừa vặn cũng thấy Tử Bạch.
" Tử Bạch!" Vương Tiêm vội vàng đi lên trước, một tay câu lấy cánh tay Tử Bạch, cười với hắn:" Chào buổi sáng.
24 " không thể nói như vậy, từ nhà trẻ, tiểu học, sơ trung không phải có nhiều nữ sinh lắm sao? Huống chi nhà hắn lại có tiền như vậy, bên người nhất định có nữ sinh tiếp cận, nhưng hắn vẫn luôn thích cậu, tớ nói với cậu rằng hắn từ học nhà trẻ đã thích cậu.
25
Sắp thi đấu, Vương Tiêm cảm thấy ăn cháo có lẽ Tử Bạch không no, nên nói với người phục vụ mang thêm một chén cơm cho hắn.
Tất cả mọi người đều chuẩn bị xong đi ra ngoài, lần thi đấu này ở sân vận động, cho nên mọi người đều lên xe nhanh đến nơi.
26 Đã tới lược của Tử Bạch, đối thủ của hắn chính là quán quân của thành phố A, thấy hai người bọn họ bước ra, Trương Vũ cùng Tử Tuệ đều có điểm nhíu mày.
27
" Tử Bạch!" Vương Tiêm thấy Tử Bạch ngã trên mặt đất, liền bị dọa sợ, cô muốn đi tới đó, thì đột nhiên có người giữ chặt.
" Vương Tiêm đừng gấp, nơi đó không qua được, chúng ta đi từ phía sao vào.
28
"Ân, được, không luyện nữa. " Tử Bạch ôn nhu gật đầu, vốn dĩ luyện tập để thân thể khỏe mạnh, đi thi đấu bởi vì hắn có thời gian mà thôi.
Vương Tiêm nghe thế liền không để ý đến mọi người xung quanh, một phen nhào vào lòng Tử Bạch, gao gắt ôm.
29 Cũng đã một thời gian, thân thể Tử Bạch đã khỏe hơn, còn về môn võ thì hai người không tập nữa, thầy thấy Tử Bạch như vậy cũng có phần áy náy, cũng có chút đáng tiếc vì Tử Bạch rất tinh thông.
30
Tử Bạch vốn muốn đổi trường nhưng bị ba mẹ hắn cự tuyệt, cho nên kì nghỉ hè của bốn người không thể nào vui vẻ.
Đặc biệt là Trương Vũ, bởi vì nhà hắn có tiền, muốn tốn chút tiền đến trường Tử Tuệ học, nhưng vừa mới nghĩ ra ý này lại bị Tử Tuệ ghét bỏ, Tử Tuệ lập tức đem ý nghĩ đó vứt bỏ.
31 Đi vào KTX, hai vị học tỷ định rời đi thì quay lại nhìn họ cười:"Học đệ nếu có việc gì thì đến hội học sinh tìm chúng tôi, đến lúc nhập học thì có thể gia nhập hội học sinh.
32 Ngày báo danh là thứ bảy, nên ngày mai họ được nghỉ, và thứ hai tuần sau đã bắt đầu vào học. Tuy rằng từ trường về đến nhà khá xa, nhưng nhà Trương Vũ có xe, cho nên đêm nay bọn họ về nhà một chuyến.
33
Vương Tiêm trở lại phòng mình, nằm trên gường, trên mặt nở nụ cười.
" Miêu Miêu, hiện tại nhiệm vụ hoàn thành được bao nhiêu tiến độ rồi?"
" < thanh mai trúc mã nhà bên> hoàn thành được 80 tiến độ rồi, mong chủ nhân cần nỗ lực thêm.
34 " Đừng không để ý tới tớ được không?" Trương Vũ thấy cô đang nhìn hắn, tức khắc có chút đỏ mặt cùng khẩn trương, lại chịu đựng không dám nhìn thẳng vào Tử Tuệ.
35
Thời gian học cao trung ngoại trừ lúc học thì thời gian nghỉ học đều ở bên nhau.
Mà trong khoảng thời gian này cũng có xảy ra một chút chuyện, như là Tử Bạch vẫn tiến vào hội học sinh, nhưng không phải hội viên bình thường mà trực tiếp lên chủ tích hội học sinh, thành tích của Tử Tuệ ở trường cũng rất cao.
36
Vương Tiêm lập tức chạy đến bên Tử Bạch, đại đại ôm một cái.
" Tớ nhớ cậu muốn chết!"
" Ân, tớ cũng nhớ cậu. " Tử Bạch che chở Vương Tiêm nhào vào ôm ấp hắn, cúi đầu nghe hơi thở quen thuộc, nhẹ nhàng cười.
37 Thời gian trôi qua nhanh, họ đã tốt nghiệp cao trung, lần này bốn người cùng báo danh chung một trường đại học. Gần đến thời điểm thi đại học, Tử Tuệ và Tử Tuệ không muốn lại giống như hồi cao trung nên lôi kéo hai người bắt đầu ôn tập, Vương Tiêm và Trương Vũ cũng sống chết một thời gian thì thành tích cũng tăng lên nhiều.
38 Thời gian học đại học đã đến, vì đại học ở ngoài tỉnh, lần này có cha mẹ bốn nhà ngồi trong phi cơ vi họ cũng muốn đến đây xem trường trong như thế nào.
39
Vương Tiêm cùng Tử Bạch kết hôn đã hai năm, lúc này một nhà ở trong bệnh viện.
"A! Tử Bạch! Em không sinh! Không sinh! Đau qua a!" Một đạo âm thanh tê tâm liệt phế trong phòng truyền đến.
40
Trương Vũ nói xong câu đó tức khắc liền hối hận, bởi vì hắn cảm giác được bà xã nhà mình chăm chú nhìn chằm chằm hắn.
" Như thế nào? Em giúp anh sinh một đứa không tốt?" Tử Tuệ một bên cười một bên nói.