21 Trong phòng bác sĩ
-lại là chấn thương đầu nữa, vết thương cũ chưa hết lại thêm vết thương mới. Haizzz tình trạng của bệnh nhân bây giờ mất trí nhớ thì cũng không đúng lắm, trầm cảm hay tự kỉ thì cũng có một phần.
22 Sáng thức dậy nhưng nó chẳng thấy hắn đâu cả, đôi chân bước nhanh xuống lầu đi tìm bóng dáng của ai đó nhưng vô vọng
-em dậy rồi hả, mau ăn sáng đi_chị Diệp gọi
Trên bàn đã có sẵn bữa sáng đợi nó, có rất nhiều món ngon bày ra trước mắt.
23 Một tuần trôi qua nó cũng đã khá hơn nhiều đã không còn sợ hãi nữa.
Nó bước xuống lầu
-Minh đâu rồi hả chị?
-nó đi học rồi_ chị Diệp trả lời sau đó thì hơi ngạc nhiên sao nó không gọi Minh bằng anh nữa nhỉ
-em không gọi nó là anh nữa hả?
Nó ngạc nhiên -sao phải gọi như vậy ạ?
-bình thường ngày nào em chẳng gọi thế, lúc nào em cũng nói Minh là anh trai hết mà
nó đã gọi như vậy sao? What? Là thật sao?
Sự ngạc nhiên mau chóng biến mất như một làn gió thoảng, nó chưa hẳn là đã trở lại bình thường nên nó cũng chẳng để tâm lắm
-à, hôm nay em sẽ đến bệnh viện để kiểm tra đấy_ chị Diệp nói
-dạ
Nó bước vô phòng hắn ôm gối về lại phòng nó, chẳng hiểu nó đã làm cái gì nữa
….
24 Những giọt nước lạnh lẽo từ từ được đổ hết lên đầu nó, từ tóc chảy xuống mặt trông thật thê thảm. Nó chẳng dám chống trả chỉ biết ngồi yên an phận, mọi người xung quanh coi đó là trò vui rồi cười nhạo nó, có đứa còn lấy điện thoại ra quay video chụp hình up lên fb.
25 Kéo vali đi xuống lầu đã có bác Tuấn đợi sẵn, nó tạm biệt chị Diệp, ánh mắt nó ngó ngiêng như đang kiếm tìm ai đó, đứng trước cửa hướng mắt nhìn lên lầu như đang chờ đợi hình bóng của ai đó nhưng tất cả đều vô vọng.
26 Sáng nay nó đi học như bình thường còn cậu ta phải hôm sau mới đi học. Hình như số phận của nó ông trời đã định kiếp này sẽ không bao giờ thoát khỏi hắn hay sao ấy.
27 Tan học Nguyên lại đi chung với nó mặc dù nó đã từ chối khéo nhưng cậu ấy lại cứ muốn đi chung
Đang đi bộ ra cổng trường thì bổng chiếc moto của ai đó phóng thẳng về phía nó và Nguyên
-sao cô lại đi chung với cậu ta, lên xe đi_ hắn nói
-à ừ
Nó lưỡng lự nhìn Nguyên và cảm thấy hơi ngại, nó đang định lên xe thì Nguyên níu lại
-cậu là ai mà bắt Ân lên xe
Đôi mắt của hắn như đang nổi điên lên
-tôi mới là người hỏi câu đó đấy, cậu là ai mà ngày nào cũng đi chung với Ân về nhà vậy
-là bạn_ Nguyên hiển nhiên trả lời
Thật là nực cười mà
-chỉ là bạn thôi sao.
28 Sau cuộc nói chuyện với ba hắn qua điện thoại, tự dưng lòng hắn trĩu lại. Ba hắn bắt hắn về nhà nhưng bây giờ hắn không thể về được vẫn còn một việc hắn chưa toại nguyện nhưng hắn lại không thể cãi lời ba được.
29 Nhiều ngày trôi qua hắn vẫn đi học bình thường trên thành phố nhộn nhịp này còn nó vẫn vui vẻ với môi trường của nó chắc chẳng nhớ gì đến hắn đâu
Hàng ngày hắn đi học về đều ở trong phòng không bước chân ra ngoài nửa bước, hắn không còn vui vẻ như trước kia nữa.
30 Nó và Hy bắt đầu đánh đàn, những ngón tay của nó nhẹ lướt qua từng dây đàn tạo ra những âm thanh rất êm dịu nhưng nó vẫn có rất nhiều lỗi sai nên một người thầy mẫu mực như Hy đã rất cố gắng để giúp nó
Trong lúc đó, Bích Hậu vẫn đang ở trong phòng say sưa đưa cọ vẽ lên những đường nét rất đẹp, có lẽ cô ấy định thi vẽ tranh đây
Lúc này Hậu mới phát hiện ra cô đã hết màu, vì vậy cô cần phải ra ngoài mua
Hắn quan sát nó và Hy một lúc rồi sau đó cũng đi về tập bóng rổ với team của mình
Hắn dắt xe ra khỏi cổng đang định đi thì bổng một giọng nói của ai đó làm hắn quay mặt lại
-Minh!
-có chuyện gì sao?
-à, cậu có thể cho tôi đi ké đến siêu thị không? Tôi cần mua màu để vẽ
Hắn do dự một lát rồi nói -được thôi, lên đi
Nó từ trong nhà nhìn ra thấy cảnh này sao tự dưng nó khó chịu quá
-này Ân_ Hy gọi
Nó thoáng giật mình
-cô không sao chứ, tập trung vào
-oh
….
31 Ba đôi mắt cùng nhìn một người, bọn họ hình như ai cũng nghĩ nó đã phá hỏng tranh của Hậu
-tôi…. tôi không có làm, tôi không biết gì hết, lúc tôi vào là đã thấy như vậy rồi
Cũng khó trách bọn họ được, trong trường hợp này ai cũng sẽ nghĩ là do nó làm thôi
Bích Hậu lau dòng nước mắt rồi mỉm cười nói
-không sao đâu, tôi có thể vẽ lại được
Cô ấy thực sự không giận sao?
-tôi sẽ giúp cô_ hắn nói với Hậu
….