Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mạch Thượng Hoa Khai Vì Quân Cố Chương 41 - 42

Chương trước: Chương 40



41. Phá thai × chân tướng

Thời gian tan buổi tụ họp đã là nửa đêm.

Do Hồ Ly tìm mọi cách ngăn cản, Cố Quân Thanh bị bắt buông tha, để cho hắn đưa Dĩ Mạch về khách sạn nơi ba người phòng 512 đang ở.

Trên đường, ngồi trên chiếc Volvo C70 màu đỏ sậm lóa mắt, Hồ Ly hỏi: “Cảm thấy hắn như thế nào?”

“Sao cơ? Cái gì như thế nào?” Cô mơ hồ.

“Đừng giả ngu, càng giả bộ càng ngốc.” Hắn theo thói quen đưa tay nhu đầu cô.

Cô liếc mắt xem thường, suy nghĩ một chút: “Rất tốt nha, em không nhìn thấy có khuyết điểm gì.”

“Cho nên, hiện tại Tiểu Nấm là hạnh phúc đi?” Hồ Ly sắm vai cánh nhà báo săn tin, hỏi không ngừng.

Cô nhìn ngoài cửa sổ xe, cảnh đêm dần dần lui qua khỏi tầm mắt, bất tri bất giác lại nghĩ tới gương mặt hắn.

Hắn mỉm cười sủng nịch. Hắn bao dung không nói gì. Thanh âm hắn vẫn như quanh quẩn bên tai.

—— Anh hy vọng em sẽ bước vào thế giới của anh, cũng hy vọng sẽ trở thành người để em dựa vào.

Cô mím môi. Phát ra một giọng mũi ngắn gọn. “Ừm.”

Lam Hồ Xa nheo lại mắt, chậm rãi mỉm cười. Nụ cười rất mơ hồ, dưới ánh đèn trong màn đêm phảng phất như không.

“Vậy là tốt rồi.”

Một mảnh yên lặng.

Sáng sớm ngày thứ hai, bốn người bị đuổi về trường học. Xét thấy hai chiếc Audi A6 quá mức khoa trương, bốn người lựa chọn dừng xe ở cách xa cổng trường, sau đó đi bộ về phòng ngủ.

“Lúc tao tỉnh lại, thấy mày ngủ ngay bên cạnh, thực hoảng sợ.” Nguyên Viên lắc lắc đầu, “Ngày hôm qua thật sự uống quá nhiều.”

Dĩ Mạch âm thầm may mắn: “May mà mày nửa tỉnh nửa mê vẫn nhận được ra tao, nếu không chắc tao sẽ bị mày một cước đá lăn xuống đất.”

Lý Thiến: “Hôm qua không phải mày đi theo Cố Thanh Thanh sao? Sao nửa đêm đã trở lại?”

Đường Tiểu m: “Phải nha, phải nha, hắn thoạt nhìn đã biết là kim quy tế, bắt được hắn, mày liền làm giàu, làm giàu.”

“… Hắn gọi là Cố Quân Thanh. Còn có, vì sao tao trở về, chúng mày dường như đều có oán niệm?”

“Đó là một loại hành động vì dân trừ hại. Bất quá, trừ hại như thế nào còn phải tùy vào tâm tình chúng tao.” Nguyên Viên nhìn không chớp mắt.

A, thế giới bi thương này… Cô suy sụp.

Vừa nhấc mắt, thấy trên tường dán hàng loạt áp phích sặc sỡ cực đại.

Mùng tám tháng sau “Giải thưởng Viêm Dương cup dành cho ca sĩ đại học C lần thứ ba” long trọng khai mạc.

Phía dưới ghi rõ tư cách tham dự, phương thức báo danh, nội dung dự thi,phần thưởng… Dĩ Mạch nhìn chằm chằm hàng chữ “Ba người đứng đầu sẽ có tư cách trực tiếp gia nhập tổ chức ca sĩ vĩ đại “Cho tiếng ca cất cánh” mà cả nước chọn lựa ra năm mươi người”, chảy nước miếng.

“Tiểu m” cô tiến lên hai bước, dùng ánh mắt sói sáng quắc nhìn chằm chằm Đường Tiểu m, “Đến đây đi, làm cho giấc mộng thành danh của chúng tao trong một đêm thành hiện thực đi ~ “

Thời gian dự thi còn cách một tháng.

Đối với Đường Tiểu m mà nói, nhiệm vụ hàng đầu cũng không phải chuẩn bị dự thi. Ngón tay cô lạnh như băng, mơn trớn bụng, trên mặt một mảnh đau thương.

Đối với An Dĩ Mạch mà nói, ngồi chờ trước cửa phòng phụ sản là một quá trình chờ đợi lo âu bất an. Cô không ngừng xem đồng hồ, đứng ngồi không yên.

Cô nhớ lại dáng vẻ Đường Tiểu m trước khi đi vào phòng giải phẫu.

Cô gái dịu dàng gắt gao nắm chặt tay mình, do dự một lát, cúi đầu.

—— Tao thực yêu anh ấy. Nhưng tao không muốn lưu lại nó, bởi vì nó nhất định sẽ là một đứa nhỏ thiếu tình yêu thương.

—— Dĩ Mạch, có khi tao rất hận chính mình. Biết rõ là sai, còn muốn lần nữa kiên trì.

—— Tao nghĩ đây là cái gọi là yêu đi. Không chiếm được, mới là tốt nhất.

—— Xin mày, đừng nói cho bất kỳ ai, chuyện của tao.

Cô ấy đã dặn mình như vậy.

Dĩ Mạch ngón tay lạnh lẽo đan vào nhau, ngồi yên lặng. Cô không biết cô gái nhu nhược kia có phải rất đau hay không. Có phải đang khóc hay không.

Dĩ Mạch cân nhắc mãi, mâu thuẫn rối rắm, cuối cùng cầm lấy di động ấn một dãy số.

“Điện thoại đã kết nối” thông báo qua đi, thanh âm tút tút nghe càng thêm chói tai. Cô nhíu mày.

Thời điểm di động Cố Quân Thanh vang lên, hắn nhìn trên màn hình hiện lên một chữ ‘Mạch’ ánh mắt trở nên nhu hòa.

Hắn cơ hồ là lập tức cầm lấy di động, nhận điện thoại, sau đó đi ra khỏi phòng họp.

Biểu tình như vậy làm cho đám người phụ trách các ngành đang họp báo hai mặt nhìn nhau, từ trong mắt nhau có thể thấy được sự mê mang.

“Anh ta… vừa nở nụ cười?”

“Không có, anh hoa mắt. Anh ta chỉ có lúc giảm biên chế mới có thể cười.”

“Tôi có một loại dự cảm bất hảo. Viêm Dương sắp thay đổi thời tiết…”

“Tôi nghe nói… Ngài ấy dường như đang yêu đương.”

“Khụ khụ khụ khụ…”

“Ai nha, Lý chủ quản, cậu xem cậu dọa cậu Vương sợ rồi, bị sặc trà.”

“Cho dù anh ta tìm phụ nữ, cũng sẽ tìm một người có thực lực tài chính hùng hậu đi?”

“Tôi lại nghe nói cậu ta không thích phụ nữ. Nghe nói mấy lần người làm mối đều bị cự tuyệt từ ngoài cửa, Chương đổng sự không phải đã là minh chứng đó sao…”

“Chẳng lẽ anh ta là… Ưm?”

“Suỵt… Cậu ta đã trở lại.”

Xung quanh nháy mắt một mảnh yên tĩnh.

Tiếp điện thoại trở về, Cố Quân Thanh dĩ nhiên khôi phục mặt lạnh, lại còn lạnh hơn so với vừa rồi vài phần.

“Trưởng phòng thiết kế, thông báo cho Hứa Thú trong vòng năm phút đồng hồ đến văn phòng tôi.” Hắn lạnh lùng nói, “Tạm thời tạm ngưng họp, mười phút sau mở lại.” Dứt lời lưu lại mọi người đang kinh dị mà rời đi.

Hứa Thú đứng trước cửa văn phòng phó tổng tài có chút không yên.

Nghe nói là phó tổng có chuyện quan trong muốn tìm hắn, nhưng đến tột cùng là chuyện quan trọng gì, trưởng phòng cũng không biết nguyên nhân. Chỉ một mực thúc giục hắn nhanh đi.

Hắn nuốt nước miếng, gõ cửa.

“Tiến vào.” Người đàn ông kia khoanh tay đứng bên cửa sổ, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn, phân phó, “Đóng cửa lại.”

“Cố tổng ngài tìm tôi?” Hắn có chút bất an, dù sao đây cũng là đối diện với một người nổi tiếng nghiêm khắc.

“Cậu có biết Đường Tiểu m sao?” Nói thẳng câu hỏi.

Hắn nhất thời giật mình.

“Cho cậu nghỉ một ngày, tới bệnh viện thăm cô ấy.”

Hứa Thú há mồm, lại thủy chung không nói được một chữ.

“Hoặc là… để thẻ bài trên ngực cậu lại, sau đó rời đi.” Ngữ khí kết băng

Hứa Thú hiểu được, đây là tối hậu thư. Hắn cúi đầu nhìn thẻ bài trên ngực trái in rõ mấy chữ màu vàng “Trợ lý thiết kế sư Phi Ngã Viêm Dương”, nắm tay lại.

Đó là giấc mộng trở thành thiết kế sư của hắn từ khi còn nhỏ.

Giấc mộng của hắn.

“Tôi… Lập tức đi bệnh viện.” Hắn vội rời đi, ở cửa chính lại gặp Tống Úc Bạch đang ôm tài liệu đi lên.

“Hứa Thú? Vội như vậy, đi chỗ nào?”

Hắn hỏi.

“Bệnh viện.”

“Cậu có chỗ nào không thoải mái?”

“Là Tiểu m.”

“Cô ấy bị bệnh?”

“Sanh non.”

“Cái gì? Hai người…” Tống Úc Bạch sững sờ tại chỗ.

Hứa Thú nhẹ thở dài một hơi, không hề dừng lại, bước nhanh đi về phía bên ngoài.

Khi hắn tới bệnh viện, Đường Tiểu m còn chưa giải phẫu xong. Bởi vì xuất hiện một số tình huống, khiến cho thời gian giải phẫu bị kéo dài.

Dĩ Mạch ngồi trên băng ghế dài, tư thế đã trở nên có chút cứng ngắc.

“Dĩ Mạch.” Hắn vội gọi cô một tiếng.

Cô gái ngẩng đầu nhìn về phía hắn, tầm mắt mông lung dần dần rõ ràng. “Hứa Thú.”

Hắn ngồi xuống bên cạnh cô. Hai người một trận trầm mặc.

“Thật có lỗi, tôi không thể không dùng phương thức này tìm anh.” Cô áy náy cắn cắn môi, “Trước đó tôi đã nhắn tin cho anh, nhưng anh vẫn không trả lời. Nhưng tôi cảm thấy, chuyện này, anh cần ở đây.”

“Tuy rằng em thiếu chút nữa làm cho anh mất việc, bất quá.” Hắn nhếch nhếch khóe miệng, “Thấy em, anh bỗng nhiên cảm thấy, anh đến là đúng rồi.”

“Anh tới nơi này, hẳn là không phải để gặp tôi, mà là để gặp người đang ở phía sau cửa kia mới đúng.” Cô nhíu mi.

“Có lẽ vậy.” Hắn nở một nụ cười khổ, “Anh thiếu Tiểu m rất nhiều. Lúc ban đầu, anh đã nghĩ chỉ cần ở chung cùng một chỗ, chậm rãi có thể sinh ra cảm tình. Cho tới khi anh phát hiện, anh vĩnh viễn cũng không có khả năng yêu cô ấy giống như yêu em. Anh không thể thẳng thắn với cô ấy, những lời này tích dưới đáy lòng, không cách nào nói ra. Cho nên khi bọn anh chia tay, anh cũng không níu kéo lại.”

Cô từ lúc kinh ngạc ban đầu đến thần sắc lạnh như băng, cuối cùng nắm chặt tay.

“Nếu có thể, tôi thật muốn cho anh một cái tát. Nhưng nơi này là bệnh viện.”

“Xem ra Tiểu m nói câu kia là đúng, ‘Không chiếm được, mới là tốt nhất’. Sở dĩ anh liên tục lặp lại yêu tôi, đơn giản là lúc ấy tôi và anh chưa hề có thời gian yêu đương.”

“Tôi vốn tưởng rằng anh tới đây có thể an ủi Tiểu m một chút. Hiện tại phát hiện, nguyên lai anh cũng không thể đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, bất quá cũng chỉ là bỏ đá xuống giếng.”

“Anh đi đi.”

Nói xong, cô quay người không liếc hắn một cái.

“Chỉ có hôm nay, những lời này anh sẽ không nhắc lại.” Hắn im lặng một lát, mở miệng, “Chi phí giải phẫu của Tiểu m, phí bồi bổ, anh đều thanh toán. Nhưng mà, hôm nay anh tới nơi này, là vì muốn làm sáng tỏ một chuyện.”

Đúng lúc này, cửa phòng giải phẫu mở ra, một hộ sĩ kêu lên: ” Người nhà Đường Tiểu m, giải phẫu đã xong.”

Dĩ Mạch đứng dậy đi đến cửa, bỗng nhiên nghe thấy phía sau vang lên thanh âm vội vàng.

“Cô ấy ở tại chỗ anh một thời gian dài,nhưng anh chưa hề chạm tới cô ấy.”

Cô dừng lại cước bộ.

“Bất luận người bên ngoài thấy thế nào, anh chỉ muốn nói ột mình em.” Chỉ nghe Hứa Thú từng chữ, từng chữ nói rõ ràng, “Đứa nhỏ này, không phải là của anh.”

****************

42. Rửa chén × một đêm

Dĩ Mạch không biết lúc đó mình đã phản ứng như thế nào.

Tin tức này quá mức rung động thế cho nên khi nghe được, đầu óc cô cứ như vậy trống rỗng.

Đường Tiểu m sắc mặt tái nhợt, run rẩy dựa vào người cô. Dĩ Mạch nắm bàn tay lạnh lẽo của cô ấy, tầm mắt dừng trên người Hứa Thú.

Bác sỹ đang dặn hắn sau khi sanh non phải chú ý giữ ấm, ít vận động, hắn còn thật sự trầm mặc nghe, thỉnh thoảng gật đầu.

“Đi về chỗ anh đi, em cần có người chiếu cố.” Hắn đem một ly nước ấm đưa cho Đường Tiểu m nói.

Dĩ Mạch dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến Đường Tiểu m, thấy cô ấy chần chờ một lát, chậm rãi gật gật đầu.

Tiểu m liên tục dặn dò, cô cũng không nói cho Nguyên Viên cùng Lý Thiến chân tướng, chỉ nói trong nhà Tiểu m tựa hồ có chút việc, xin phép trở về vài hôm.

Bác sỹ nói Tiểu m sức khỏe yếu, lần này bị như vậy, cần tẩm bổ nhiều.

Vì thế Dĩ Mạch chỉ cần nhàn rỗi liền chạy tới nhà trọ của Hứa Thú, trứng, thịt gà, thịt bò, rau xanh… làm nhiều món đa dạng cho Tiểu m thay đổi khẩu vị. Cô nấu nướng không tồi, Hứa Thú nhân đó ăn theo, ngay cả căn tin ở công ty cũng không đi, cơm trưa cơm chiều hết thảy đều chạy về nhà ăn.

Kết quả buổi tối ngày thứ ba, trên bàn cơm liền nhiều thêm một người.

Đường Tiểu m cúi đầu dùng bữa, hai tai như không nghe thấy người bên cạnh nói chuyện.

Hứa Thú một lưng mồ hôi lạnh, giữ yên lặng.

An Dĩ Mạch ngửa đầu nhìn trời, cố ý không nhìn người bên cạnh tư thế tao nhã chậm rãi nhai nuốt… Cầm thú.

“Vị không tồi.” Người nào đó múc một chén canh trứng, “So với Chu thẩm làm có vẻ ngon hơn.”

“Nói…” Không thể nhịn được nữa, An đồng học run rẩy khóe miệng, “Vì sao anh không trở về nhà ăn cơm?”

Cố Quân Thanh ăn thực khoái trá: “Sao vậy? Chẳng lẽ anh làm ảnh hưởng khẩu vị của mọi người?”

“Kia …cũng không phải… Chẳng qua, anh xuất hiện ở đây có hơi…” Cô vắt hết óc muốn tìm từ ngữ thích hợp.

“Chủ nhà không chào đón sao?” âm cuối câu hỏi hơi nâng cao lên.

Hứa Thú ngẩng đầu lên, dưới ánh mắt mang theo ba phần chất vấn bảy phần uy hiếp của Cố Quân Thanh, bàn tay run lên, một khối thịt rơi trên bàn. Chiếc đũa của hắn dừng giữa không trung, cười vô cùng thành kính: “Hoan nghênh, đương nhiên hoan nghênh…”

Dĩ Mạch không nói gì nghẹn lại, nghĩ nghĩ, lật bàn: “Anh đường đường là một phó tổng tài, sao có thể tới ăn ở nhà nhân viên?”

“Như vậy bắt đầu từ ngày mai, tiền đồ ăn cứ tính lại rồi bảo anh.”

“Vậy phí nhân công của em đâu?” Cô căm giận.

Hắn cười nhu tình như nước: “Anh không trả nổi, đành phải đem chính mình gán cho em.”

Dĩ Mạch một ngụm cơm thiếu chút nữa phun ra, ho nửa ngày. Cố cầm thú vỗ lưng của cô nói: “Em xem, muốn đuổi anh đi nên bị báo ứng đấy.”

Cô liếc mắt xem thường, lực sát thương bất đắc dĩ không thể vượt qua da mặt cầm thú.

Đường Tiểu m vừa ngồi xem kịch vừa cười, hướng Dĩ Mạch tỏ vẻ ‘Mày gặp hạn’ biểu tình vui sướng khi người gặp họa.

Hứa Thú chưa từng thấy Cố Quân Thanh cười, lúc này giống như thấy quỷ, đơn giản ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút. Huống hồ hai người này ở nhà mình, trên bàn cơm lại thân mật như vậy, đối với người từng thầm mến An Dĩ Mạch rất nhiều năm như hắn, vô luận thế nào cũng giống như một loại tra tấn. Đành nhắm mắt làm ngơ.

Thật vất vả mới chấm dứt bữa cơm. Ăn no nê xong tâm tình thư sướng, Cố cầm thú theo thói quen để người khác thu thập bàn ăn, lại bị Dĩ Mạch túm tay áo kéo lại.

“Em thấy ở lầu một của Phi Ngã Viêm Dương có treo nội quy, yêu cầu mọi người làm tốt phần việc của mình. Cho nên, bát của ai, người đấy rửa.” An đồng học căn cứ nguyên tắc tuyệt không nuông chiều, thực hiện đầy đủ chức trách giám sát.

Tầm mắt Cố cầm thú nhìn về phía nha đầu đang kéo tay mình, lại nhìn tới bát trên bàn, cuối cùng dừng trên người Hứa Thú.

Chỉ thấy Hứa Thú vô tội giật mình một cái, nhanh chóng xắn tay áo bưng cái bát trước mặt hắn lên, vừa nói “Để tôi, để tôi”, vừa chạy vào bếp.

Cố cầm thú mỉm cười sờ sờ đầu cô: “Em xem, có người xung phong nhận việc. Chúng ta nên để cho người trẻ tuổi có cơ hội thể hiện mình.”

“…” Rõ ràng là anh bức bách ! Ác bá bóc lột bá tánh a ~ cô oán thầm tiến vào phòng bếp, đoạt lấy miếng rửa chén trong tay Hứa Thú, bắt đầu rửa chén.

Cố Quân Thanh thấy bóng dáng có chút nhỏ gầy của Dĩ Mạch bận rộn trong phòng bếp, quét mắt liếc Hứa Thú một cái. Khiến đối phương luống cuống tay chân giải thích một trận “Vốn tôi muốn rửa, cô ấy lại giành trước … Cái kia…”. Hắn đứng bên cạnh cô, thấy cô oán trách vẫy vẫy bọt nước trên tay: “Không giúp thì đứng xa một chút, dơ quần áo của anh, em không đền nổi nha ~ “

Hắn cởi áo khoác đặt ở một bên, xắn tay áo lên.

Mùa đông nước lạnh lẽo, hắn nhíu nhíu mày, cầm tay cô. “Để anh rửa, em nói cho anh biết rửa thế nào là được.”

“…” Dĩ Mạch đỏ mặt, đem móng vuốt lùi về. “Ngay cả rửa chén cũng không biết, con người anh vẫn còn khuyết điểm.”

“May mà gặp phu nhân, bằng không chỉ sợ không có cách nào viên mãn được.” Hắn trêu chọc.

“Một khi đã như vậy, về sau giao cho anh rửa bát.” Cô được một tấc lại muốn tiến một thước.

“Được.” Hắn lưu loát đồng ý.

Dĩ Mạch thấy hắn thoải mái đồng ý đang kinh ngạc, chỉ nghe hắn khom người ghé sát vào cô, dùng một loại ngữ điệu nhu hoãn tà mị bổ sung: “Chờ tới khi em nấu cơm ột mình anh ăn thôi.”

Răng rắc, An đồng học trượt tay, một chiếc đĩa vừa được rửa sạch rơi xuống suýt vỡ.

Đúng lúc này, một đồng sự ở cùng khu nhà trọ mở cửa phòng vào.

Anh chàng trẻ tuổi nhếch miệng cười nói: “Anh Hứa, nhà còn nước tương không, cho em một ít.”

Hứa Thú gật đầu đi lấy.

Người kia đột nhiên nhớ tới bình nhỏ cầm trên tay, liền đi theo vào phòng bếp.

Tập trung nhìn vào.

Một từ “Hứa” vừa thốt ra, câu nói kế tiếp lập tức nuốt vào bụng.

Người đang rửa chén kia nghiễm nhiên lại là phó tổng tài ngày thường khiến mọi người có tật giật mình—— Cố Quân Thanh, huống hồ, trên người anh ta còn bị người ta bắt một chiếc tạp dề màu vàng nhạt, vẻ mặt ôn hoà đang cùng cô gái bên cạnh nói gì đó.

Hắn dụi mắt, tin tưởng mình không phải nhìn thấy ảo giác, nhìn Hứa Thú tỏ vẻ “Có một số việc cứ xem như không thấy thì tốt hơn”, đỉnh đầu đầy hắc tuyến, vội vàng cướp đường mà chạy.

Dù sao, “Cố tổng rửa chén” là một chuyện rất khó tin. Hắn nói ra cũng chưa chắc có người tin.

Mà “Cố tổng rửa chén ở nhà tôi” lại càng là một chuyện khó tin đầu bảng.

“Dĩ Mạch, hôm nay mày có ở lại cùng tao nữa không?” Tiểu m tựa vào sô pha, nháy mắt. Ngày hôm qua nói chuyện phiếm đến khuya, Dĩ Mạch đơn giản lưu tại trong nhà Hứa Thú ngủ cùng Tiểu m, cho nên hôm nay cô mới hỏi vậy.

“Được.” Dĩ Mạch gật đầu.

“Không được.” Mỗ cầm thú chém đinh chặt sắt.

“Em là người tự do.” Cô ồn ào.

“Anh sẽ đưa em về trường, muộn thế nào cũng được.” Hắn kiều chân ngồi trên sô pha đùa nghịch điều khiển từ xa của tivi, hoàn toàn tỏ vẻ “Em tán gẫu tới khi nào, anh chờ em tới khi đó”.

“…” Dĩ Mạch muốn đập đầu .

Ngồi một bên góc tường Hứa Thú bi thương thở dài. Tối hôm qua lúc Dĩ Mạch nói muốn lưu lại, hắn liền có một loại dự cảm cực bất hảo. Quả nhiên, một đêm ngủ lại liền khiến cầm thú vào cửa. Ánh mắt kia giống như hận không thể đem mình ăn sống nuốt tươi vậy. Tục ngữ nói ‘Mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó’. Cố Quân Thanh lại là loại đại thần, hắn thật sự là không thể trêu vào cũng trốn không xong. Vì thế, hắn nhìn bàn trà, đồng bệnh tương liên.

Ba ngày bôn ba làm cho Dĩ Mạch rất mỏi mệt. Hơn nữa, câu kia của Hứa Thú “Không là đứa nhỏ của anh” làm cho cô nghi ngờ thật nhiều, ở trước mặt Tiểu m lại không biết nên nói như thế nào mới tốt. Cô không nói tới, Hứa Thú không nói tới, cũng không có nghĩa là bọn họ đều quên đi chuyện này. Nó thủy chung vẫn canh cánh trong lòng, nhức nhối khiến trong lòng phiên giang đảo hải. (phiên giang đảo hải : sông cuộn biển gầm, ý chỉ sự mạnh mẽ)

Mặc kệ là đứa nhỏ của ai, nó đều đã mất.

Sinh mệnh, nguyên lai là yếu ớt như vậy.

Dĩ Mạch nhìn bên ngoài cây cối biến mất sau màn đêm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Ánh sáng từ bên ngoài cửa xe chiếu lên khuôn mặt say ngủ của cô, khiến cho người ta tâm động.

Cố Quân Thanh liếc mắt nhìn người bên cạnh rơi vào giấc ngủ, đánh tay lái, quay đầu xe, chạy về một hướng khác.

Hắn đem xe dừng trước cửa nhà, đưa tay ôm lấy Dĩ Mạch đi vào phòng. Chu thẩm mở cửa thấy thế, cũng yên lặng, cười tủm tỉm làm thủ thế “Cố lên”, chọc Cố Quân Thanh khẽ cười một tiếng.

Cô nhóc này xem ra thật sự mệt mỏi, nằm trong lòng hắn vẫn ngủ, tới tận khi ôm cô đến trên giường vẫn chưa tỉnh.

Không bật đèn phòng. Ngoài cửa sổ một vòng Minh Nguyệt nhô lên thản nhiên chiếu sáng.

Hắn đứng bên cửa sổ, im lặng nhìn cô gái làm cho hắn lúc nào cũng vướng bận này.

Một lát, xoay người rời đi, lại phát hiện, cửa phòng bị người ta không biết dùng cách gì, khóa lại từ bên ngoài.

Tóm lại, mở không ra…

Hắn không muốn gây tiếng động lớn, trong lòng hiểu được này tuyệt đối là Chu thẩm giở trò quỷ. Nhất thời không biết nên khóc hay cười, đơn giản bỏ qua.

Một đêm này, phải như thế nào?

Luôn luôn thông minh tự phụ, Cố cầm thú nhìn kia cái giường cực lớn, trên mặt lộ ra một chút cười khổ.

Sáng sớm hôm sau, Chu thẩm rón ra rón rén mở cửa thăm dò tiến vào, lại thấy Dĩ Mạch vẫn ngủ trên giường như trước… Cố Quân Thanh quấn thảm, bảo trì tư thế ngồi ngủ cứng ngắc trên ghế.

“Đứa nhỏ này…” Bà tiếc hận thở dài, thay hắn dịch góc chăn.

Động tác rất nhỏ này liền đánh thức hắn.

Cố Quân Thanh gian nan hoạt động thắt lưng cùng cánh tay, đứng dậy. Trên mặt biểu tình rất là bất đắc dĩ, khiến Chu thẩm một trận sợ hãi. Vội vàng rời đi làm việc.

Hắn nhẹ bước đến bên giường. Rèm cửa sổ màu tím sậm ngăn cách ánh sáng, huân y thảo trên tường thổi nhẹ, mùi hương bay bốn phía, quang ảnh di động biến ảo thành một mảnh sương khói màu tím.

Trong biển sương tím kia, cô nhắm mắt ngủ say.

Hắn đứng ở tại chỗ, hồi lâu.

Chậm rãi cúi người.

Giống như trong truyện cổ tích ngọt ngào, kỵ sĩ vụng trộm, ôn nhu, thật cẩn thận, khẽ hôn vị cô nương xinh đẹp như đóa hoa.

Nhưng mà vị kỵ sĩ này rời đi có chút vội vàng, hắn không nhận thấy, vị cô nương làm bộ chưa tỉnh lại kia đang lặng lẽ mở to mắt, nhìn bóng dáng chính mình, mỉm cười hai gò má phi thường hồng.

 

Loading...

Xem tiếp: Chương 43 - 44

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Chân Mệnh Hoàng Hậu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Không Kết Hôn Liệu Có Chết

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 23


Đầu Giáo Sư Dowel

Thể loại: Trinh thám

Số chương: 12


Hướng Tả Phiêu Đích V

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 24


Spider

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 20