21 “Ngươi giả thần giả quỷ trốn ở Vạn Hoa Lâu là vì cảm thấy nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất sao?” Triển Chiêu hỏi Đao Tà. “Một phần mà thôi, ta còn có lý do khác.
22 Bọn nha dịch đốt đuốc lên, toàn bộ hắc y nhân đều bị bắt sạch, Tư Đồ Lục căn bản cũng không có giao đấu cùng Triệu Phổ đã thúc thủ chịu trói rồi. Công Tôn phát hiện ra tình hình của Tư Đồ Lục không tốt lắm, thân thể rất không ổn, liền tiến lên bắt mạch cho hắn.
23 Núi Thiên Sơn ở vùng tái ngoại phía Bắc xa xôi, cắt ngang Hắc Hãn Hồi Cốt, kéo dài tới tận Tây Hạ, đó chính là ngọn núi cao nhất, gần như chọc đến tận trời, đỉnh núi quanh năm đều là tuyết trắng bao phủ, trông cực kỳ hùng vĩ.
24 Triển Chiêu quay đầu lại, liền nhìn thấy Bạch Ngọc Đường chắp tay phía sau mà đứng sau lưng mình, cũng không có cầm đao, mặc một bộ thường phục màu trắng, sau Hắn còn có theo một tiểu nha đầu nhìn rất trắng trẻo, một gương mặt tròn tròn trông đặc biệt thông minh, trong tay nàng ta cầm cái rổ, mắt thì đang tò mò mà nhìn Triển Chiêu.
25 Dọc đường đi, lên đến bên trên lại thấy được một đường lá xanh bắt đầu chuyển sang đỏ rực, ánh mặt trời xuyên qua tán lá chiếu xuống nền đất trải đầy lá rụng, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy hưng phấn hơn.
26 Triệu Phổ nhận lây cái vảy hình mai kia mà nhìn nhìn, lại đưa đến gần mũi ngửi ngửi, nhíu mày lắc đầu: “Không có mùi tanh. ”Công Tôn cũng tiến đến gần, hai người cùng nhìn chiếc vảy kia.
27 Từ cái vảy cùng lưới đánh cá kia, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã tìm ra chút manh mối, đương nhiên…. Cái này ngoại nhân không thể biết được. Lúc này, Công Tôn đi ra, hình như cũng cảm thấy khó hiểu.
28 Hắc y nhân bị Triển Chiêu bắt được rồi, vẫn còn sống khỏe mạnh, chỉ là mệt quá nên ngất đi mà thôi, đến động đậy cũng không còn sức động nữa. Công Tôn đành bảo người đỡ hắn ngồi lên ghế nghỉ một chút, cũng cảm thấy bất lực mà nhìn Triển Chiêu.
29 Nếu như Trình Bình không phải là hung thủ, như vậy mọi người cũng không làm khó hắn nữa, Bao Chửng phái Triển Chiêu tiếp tục điều tra manh mối về Hắc y nhân ẩn nấp trên nóc nhà kia, rõ ràng người này đến từ giang hồ, vũ khí lại đặc biệt như vậy, hẳn là sẽ không khó tìm.
30 Lúc mới ăn cơm, mọi người cũng bàn luận một chút về vụ án, thế nhưng rất nhanh sau đó là ăn đến nhiệt tình. Công Tôn hình như muốn lát nữa đi chung quanh một chút, xem có thể mua được chút thảo dược nào nữa không, Triệu Phổ lại nói sẽ đi cùng hắn.
31 Chập tối, trong sân phủ nhà họ Bạch chất hai đống hồ sơ cao như núi, Công Tôn từ trong đống hồ sơ đó tìm ra những vụ án tồn từ hai mươi năm trước có liên quan đến ám khí Vương môn.
32 Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng Tiểu Tứ Tử đã bò dậy, chui ra từ ổ chăn mà nhào vào ngực Công Tôn còn đang ngủ: “Phụ thân!”“Ừ…. ” Hôm qua Công Tôn xem hồ sơ đến hơn nửa đêm mới đi ngủ, lúc này đang mơ mơ màng màng đưa tay nắm lấy Tiểu Tứ Tử, nhét lại vào trong chăn.
33 Triển Chiêu có muốn giả như không nghe thấy cũng không được, bởi vì Bạch Ngọc Đường nghe thấy rất rõ ràng. Quay đầu lại nhìn thoáng qua…. Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người.
34 Bên trong Phái Thiên Sơn, mọi người luận võ cũng rất náo nhiệt. Không khí cũng không có khẩn trương như người ta nghĩ, nguyên nhân chủ yếu đều do trong Thập đại cao thủ này, có mấy người đã chết, mấy người không có trong phái, mấy người còn lại đều vô tâm tranh đấu, chỉ có những đồ tử đồ tôn là luận bàn thật vui vẻ mà thôi.
35 Trên luận võ tràng của Phái Thiên Sơn, vừa mới kết thúc xong một hồi tỷ thí. Lục Phong nhìn sắc trời, muốn nói các đệ tử nghỉ ngơi một chút, lại nghe được một tiếng cười từ xa truyền đến: “Lục Phong lão đệ, đã lâu không gặp a.
36 Lục Phong thấy cuối cùng Bạch Ngọc Đường cũng tới rồi, cũng thở ra một hơi dài. Mấy đại cao thủ còn lại của Phái Thiên Sơn cùng những đồ từ đồ tôn khác đều nhìn Bạch Ngọc Đường.
37 Sau cuồng phong gào thét là sự biến đổi rõ ràng của bầu trời, lúc này mây đen đã che phủ cả đỉnh đầu rồi, thời tiết bây giờ cũng chẳng khác nào bầu không khí bên dưới, vô cùng trầm trọng.
38 Chính lúc Không Hạc dốc toàn lực đánh một chưởng muốn giải quyết triệt để người thanh niên tiền đồ vô lượng này… Trước mắt hắn đột nhiên trống rỗng, một chưởng của hắn lại cứ thế đánh vào không trung.
39 Đám người Không Hạc đều bị bắt gọn ghẽ, Bao Đại Nhân điều tra thân phận bọn chúng một chút liền phát hiện quả thực trong đó có không ít bại hoại giang hồ.
40 Triển Chiêu chậm rãi đi lên núi trong sự nghi hoặc của Tiểu Tứ Tử. Ân Hậu chắp tay sau lưng, vừa đi vừa thưởng thức vẻ đẹp phong cảnh Phái Thiên Sơn. Có mấy người thuộc các môn phái khác đi ngang qua, nhìn thấy Triển Chiêu đều qua chào hỏi.