81 Đám tơ bông không phải là cỏ nước, không phải là khói mây, song quả nhiên là một làn sa mỏng. Từ trong dải sa hình người, bỗng thò ra một bàn tay mềm mại vén làn sa hờ hững sang một bên, cũng vén lên mái tóc phất phơ như tơ lụa.
82 Sương mù mỗi lúc một dày đặc. Rõ ràng không có gió, nhưng trong làn sương vẫn kèm theo tiếng gió rất quái dị, nghe âm u hun hút như tiếng ma quỷ thầm thì.
83 Cuối cùng thì Quỷ Nhãn Tam cũng đã xong việc, lúc này hắn mới lia ánh mắt cú vọ quan sát kỹ lưỡng xung quanh. Song hắn chẳng nhìn thấy gì, bởi lẽ sương mù đã dày đặc trong bóng tối.
84 Muốn giấu lẫy kéo, lưu chỗ khuyết trên bức tường nhẵn nhụi, phải có quy tắc nhất định. Khảm tử gia đã tổng kết quy tắc này trong sáu chữ: “bình án, ao hoàn, lưu tào”.
85 Lỗ Nhất Khí chọn đường rất dứt khoát, bởi lẽ chỉ cần khảm diện bảo vệ bảo bối nơi này thực sự do tiền bối Lỗ gia để lại, chắc chắn sẽ có phương pháp hoá giải.
86 Đương nhiên Lỗ Nhất Khí sẽ không chịu buông xuôi dễ dàng như vậy. Nghỉ ngơi một lát, cậu lại tiếp tục quan sát, tìm kiếm xung quanh ám thất. Cậu dùng báng súng nạy thử các khe hở, bám vào các lỗ thủng thử trèo lên trên, rồi dùng báng súng gõ, đẩy phần nóc.
87 – Gắng lên! Đừng để… không bị nấu chín… lại bị chết cóng! – Lỗ Nhất Khí vừa thở hổn hển vừa thều thào, song cậu không biết mình và Thuỷ Băng Hoa có thể gắng gượng được bao lâu nữa.
88 Phía sau cánh cửa là một thế giới quái dị. Một hang động khổng lồ hiện ra trước mắt Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa, trong hang dộng có rất nhiều khúc gỗ tròn to ngang thùng nước, được ghép nối, xếp chồng lên nhau, tạo thành hình dạng đan xen tiếp nối, cao thấp lượn vòng.
89 Dòng dung nham nóng chảy đỏ rừng rực mang theo mùi khét lẹt tràn vào trong hang núi, nhanh chóng đẩy đổ một chiếc vạc đồng. Dầu trong vạc đồng bùng lên thành một quả cầu lửa thật lớn trên dòng dung nham, rồi ngay lập tức biến mất tăm cùng với vạc đồng, chỉ còn lại một làn khói xanh.
90 Đường hầm càng lúc càng hẹp, dần dần đã hẹp tới mức chỉ có thể xếp thành hàng đôi mà đi. Đường có chật hẹp cũng không đáng sợ, mà đáng sợ chính là phía trước họ đã sừng sững một bức tường chắn ngang.
91 – Ở đằng kia! – Cây gậy trong tay lão mù chỉ chếch lên phía trên, nơi đó là nóc hang. Trên đó là tầng tiêu thạch rất dày, là khối núi đồ sộ. – Hình như là có ai đó đang gõ vào tường! – Nhậm Hoả Cuồng ghé sát tai vào vách hang nghe ngóng.
92 Song kỳ lạ là Lỗ Nhất Khí không hề ngăn cản Thuỷ Băng Hoa, bởi cậu không hề có cảm giác nguy hiểm. - Á!Thuỷ Băng Hoa kêu lên một tiếng ngắn đầy kinh hãi, cánh tay đang với tới hộp ngọc khựng ngay lại.
93 Một vầng hào quang chói loà rực rỡ vụt ra trên vách tường đá, lao vào trong thạch thất. Chỉ trong nháy mắt toàn bộ gian phòng đã sáng loà, sáng gấp mấy lần ánh sáng ban ngày.
94 Tiếng hét vừa cất lên, một tảng đá lớn bỗng nhiên rớt xuống, không biết là do bị rung chuyển bởi tiếng hét, hay do ông Trời muốn giúp Lỗ Nhất Khí, nên tảng đá vừa hay giáng trúng đỉnh đầu Tùng Đắc Lễ.
95 Cách họ bảy tám bước chính là khe nứt sâu hoắm chạy suốt trái núi, bên ngoài chính là cây “cầu đá”. Còn chưa bước tới bên khe nứt, Lỗ Nhất Khí đã cảm thấy nhiệt độ bỏng rát phả lên từ dưới khe.
96 Đầu Nhậm Hoả Cuồng rơi xuống mặt “cầu đá”, nảy lên hai cái rồi lăn tới bên chân Lỗ Nhất Khí. Khuôn mặt ông nhìn thẳng vào cậu, song trên nét mặt lại ánh lên nụ cười ranh mãnh và đắc ý.