Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Lâm Cô Nương Thành Tù Ký Chương 42

Chương trước: Chương 41



Xe lái về phía Trữ Tiền, Lâm Sơ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên hơi xúc động, trên con đường này, hình như đã rất lâu cô không ngồi xe của Trầm Trọng Tuân rồi.

Thời gian bước sang tháng mười một, trời dạo trước luôn mưa, hôm nay ngược lại đã tạnh ráo hơn, chỉ là nước đọng ven đường cũng nhiều. Lâm Sơ thầm đếm những chuyện đã xảy ra mấy tháng gần đây, dọn nhà, biểu diễn ở Nam Hồ, Diệp Tĩnh phá thai, lần đầu tiên hôn môi, đồng ý cùng Trầm Trọng Tuân lui tới, từ từ thích anh, đơn vị gặp chuyện không may, chia tay hòa hảo, xui xẻo hồ đồ dâng mình cho anh, hình như là từ sau khi biết anh, tất cả mọi chuyện xung quanh Lâm Sơ đều có bóng dáng của anh, cho dù trí nhớ có ngừng ở đâu, Trầm Trọng Tuân đều sẽ xuất hiện.

Lúc tới Trữ Tiền màn đêm đã buông xuống, trên trời chỉ có hai ba ngôi sao thưa thớt, đèn đường vẫn không thấy có người tới sửa, thoạt nhìn là một màu đen kịt.

Trầm Trọng Tuân tinh tế hôn Lâm Sơ, nhỏ giọng hỏi: "Mai tới thăm ông bà em chứ?"

"Dạ." Lâm Sơ bị anh dán miệng, âm thanh phát ra có chút mơ hồ: "Tối mai ba mẹ em đi đám cưới, buổi trưa trong nhà đã không nấu cơm rồi, cùng nhau đi nhà bà nội ăn cơm trước."

Trầm Trọng Tuân vuốt vuốt tóc của cô: "Anh làm cho em ăn đi, sau khi em thăm ông bà nội xong thì tới đây."

Lâm Sơ do dự không lên tiếng, lại bị hôn mấy cái, Trầm Trọng Tuân mới thả cô ra, bật đèn xe thay cô chiếu sáng đường đi.

Hôm nay về đến nhà còn sớm, bàn cơm vẫn chưa dọn đi, mẹ Lâm bỏ cơm vào trong lò vi sóng quay vài vòng, nói: "Hôm nay con về tới sớm, xem thử xem canh có lạnh không, mẹ hâm lại cho!"

Lâm Sơ múc một muỗng canh, chép chép miệng khen: "Uống ngon, không lạnh không lạnh!"

Mẹ Lâm cười cười, ngồi ở một bên ăn cơm cùng với cô, mối mạt chược lại gọi điện thoại tới, mẹ Lâm cũng thoái thác nói phải bồi con gái, không ngừng thay Lâm Sơ gắp thức ăn múc nước canh, đút cho Lâm Sơ no đến trướng phình.

Lâm Sơ cảm thấy kỳ quái, len lén liếc mẹ Lâm vài lần, sau khi ăn xong cô đi nhà tắm tắm rửa, nước nóng ào ào rơi xuống, cô dùng sức nặn ra cảm xúc, nhưng cũng vì mới vừa thân thiết với Trầm Trọng Tuân xong, nên thật lâu mà mặt mày vẫn không thấy nửa phần bi thương, cho đến lúc đắp chăn đi ngủ, cô vẫn không tìm được cảm giác đau lòng, kế hoạch phải trì hoãn rồi.

Đưa đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, Lâm Sơ bấm đốt ngón tay tính thời gian nghỉ việc, căn bản không lừa được cha mẹ bao lâu. Cô có thể đoán được sau khi mình thẳng thắn sẽ nghênh đón một trận phong bạo phản đối với thanh thế to lớn thế nào, chỉ là người làm cha làm mẹ, tóm lại suy nghĩ vẫn còn hơn đứa bé, thẳng thắn nói ra chỉ có đau xót muốn chết, sao có thể nói thế nào chứ.

Lâm Sơ thở dài một cái, cô không thể buồn bã được.

Chỉ là cảm xúc tựa như bị dính nước bọt biển, ép một chút là có thể tuôn ra, Lâm Sơ không ngừng suy nghĩ đến những chuyện đau lòng, còn có kết thúc bi kịch trong phim ảnh, sau khi suy nghĩ cả đêm tỉnh lại, đầu óc vẫn còn chưa ngừng nghỉ, trí nhớ dần dần quay trở về hơn mười năm trước, chóp mũi rốt cuộc chua xót, nhưng cô tại tự làm khổ mình.

Buổi trưa một nhà ba người đi tới nhà ông bà nội, cha Lâm và mẹ Lâm ăn mặc long trọng: "Tiểu Lưu bọn họ sẽ đến đầu phố đón chúng ta, tầm hơn bốn giờ là tới đó, ăn uống xong lại ngồi xe của bọn họ quay lại, chắc phải mười một mười hai giờ đêm rồi, Đao Đao hay là buổi tối con ăn cơm ở đây đi!"

Bà nội cười nói: "Ta ước gì Đao Đao ăn ở chỗ này, các con cũng thế, đến lúc đó con trông ba nó, uống ít một chút!"

Mấy người còn nói đến chuyện đi phong bì bao nhiêu, ba của chú rể năm xưa đảm nhiệm chức trưởng xưởng của cha Lâm, đồng nghiệp này năm đó tốt nghiệp đại học, nhảy dù mà đến, trực tiếp đảm nhiệm phó trưởng xưởng, lấy mất một nửa quyền lợi của cha Lâm, mẹ Lâm lúc ấy khinh thường loại học sinh đại học này, có kiến thức lý luận, nhưng không có tài nghệ thực tế, nhưng sau khi xưởng bị bán đi, cha Lâm không ngừng đi tìm việc, người nọ bởi vì trình độ học vấn cao, lại được vợ ông ta giới thiệu vào làm trong một xí nghiệp, trực tiếp đảm nhiệm chức quản lý, hôm nay đã mười năm trôi qua, đối phương đã mua được biệt thự trong thành phố lớn, mà nhà bọn họ vẫn còn đang vì tiền lắp đặt thiết bị trong nhà mà rầu rĩ.

"Đi ít thì xấu mặt, đi nhiều mới là trang hảo hán, dứt khoát đi hai ngàn tám đi!" Cha Lâm nói.

Mẹ Lâm đang viết tên trên phong bì: "Có cần nhiều thế không, trước đây ông cũng đi đám cưới con gái của đồng nghiệp cũ, không phải chỉ đi 800 sao!"

"Này sao giống nhau được!" Cha Lâm uống một ngụm rượu: "Lần này bọn họ mời khách ở khách sạn cao cấp nhất thành phố Lâm, con trai ông ấy kết hôn xong lập tức đi một công ty nước ngoài ở Tân Châu rồi, nghe nói là ở Tân Châu nhà mẹ vợ của con trai ông ấy có một công ty to, đi ít, quá xấu mặt!"

Như này còn giả mạo là trang hảo hán, mẹ Lâm viết rõ ba chữ không đồng ý ở trên mặt, ông bà nội ngược lại tự nhiên gắp thức ăn cho Lâm Sơ, không tham dự thảo luận. Cha Lâm còn nói: "Bất dụng tâm thương, đến lúc đó người ta sẽ trả lại, chờ Đao Đao kết hôn, tôi lại mời bọn họ tới đây!"

Mẹ Lâm suy nghĩ một chút nhân tình lui tới, cho dù như thế nào mình cũng sẽ không lỗ, lúc này mới nhét một xấp tiền vào phong bì, lại cười nói: "Công ty nước ngoài tính là gì, có một văn bằng là có thể vào được, vẫn là quốc xí tốt hơn, ba tháng mới tổ chức thi một lần, có thể có bao nhiêu người đi vào được, công ăn việc làm ổn định!"

Lâm Sơ nghe vậy, trong lòng hơi

Loading...

Xem tiếp: Chương 43

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Yêu Em Không Dễ Đâu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 29


Ngốc, Anh Luôn Chờ Em

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 33


Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 92



Thiên Sứ Của Gió

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 21