Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Lâm Cô Nương Thành Tù Ký Chương 22: Chương 22

Chương trước: Chương 21: Chương 21



Sau khi lên xe Lâm Sơ nói: “Vào nội thành tùy ý thả tôi xuống là được, làm phiền anh rồi.”

Trầm Trọng Tuân cười: “Lại khách sáo với tôi.”

Có lẽ do trời quá nóng, tài xế trên đường rất nóng nảy, thỉnh thoảng nhìn thấy chốt cơ động đều nhoài ra khỏi cửa sổ mắng người, mùi thuốc súng nồng nặc khắp đường, ngay cả Trầm Trọng cũng không cười nữa.

Giữa đường có chiếc xe bánh mì tự bốc cháy, từng đợt khói lửa dày đặc bốc lên, nhân viên cứu hỏa bao vây xung quanh, cũng không biết có thể dập lửa ngay lập tức không. Lâm Sơ nói: “Thời tiết này thật kinh khủng, năm nay hơn nửa thành phố trong toàn quốc đều có hỏa hoạn, chỉ tùy tiện là đã có cháy rồi.”

Trầm Trọng Tuân chầm chậm nói: “Thật sự là chơi với lửa thì có ngày chết cháy.”

Lâm Sơ gật đầu, không chút phát hiện Trầm Trọng Tuân đang liếc nhìn cô.

Đi được nửa đường, Lâm Sơ nhận được điện thoại của Diệp Tĩnh, nói: “Vậy cậu đi đăng ký trước đi, chủ nhật đông người đến khám bệnh lắm, khoảng năm mươi phút nữa thì tớ đến.”

Cúp điện thoại, Lâm Sơ nghe Trầm Trọng Tuân hỏi: “Đến bệnh viện nào?”

Lâm Sơ sững sờ: “À, ... Bệnh viện thành phố.”

Trầm Trọng Tuân đổi hướng, chạy thẳng đến bệnh viện thành phố, nửa giờ sau đã đến cổng bệnh viện, Lâm Sơ cảm ơn rồi xuống xe.

Diệp Tĩnh chờ ngoài cửa phòng bệnh, sau khi thấy Lâm Sơ thì đứng dậy vẫy tay.

Lâm Sơ thấy sắc mặt cô ấy trắng bệch, lo lắng nói: “Tuần vừa rồi cậu sống thế nào hả, lần trước gặp rõ ràng khí sắc tốt hơn mà.”

Diệp Tĩnh cười: “Còn có thể sống thế nào, mỗi ngày đi làm rồi tan tầm, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tớ hối hận lúc trước không dọn ra ngoài ở, ở cùng với cha mẹ cứ phải lo lắng đề phòng.”

Lâm Sơ cầm tay cô ấy, nhỏ giọng an ủi vài câu.

Có quá nhiều bệnh nhân chờ khám, hành lang người đến người đi, thiếu chỗ ngồi.

Diệp Tĩnh ăn năn: “Không gọi điện không nhắn tin, anh ta gửi vào thẻ của tớ hai ngàn tệ, trước đây anh ta nói, tất cả tiền của anh ta đều nằm trong tay vợ anh ta, tớ tin anh ta, xưa nay tớ cũng chưa bao giờ cần một xu của anh ta, nhưng bây giờ anh ta lại dùng hai ngàn tệ để đuổi tớ đi, tớ cảm thấy tớ thật rẻ mạt.”

Lâm Sơ nhíu mày, ôm cô ấy: “Nếu cậu vẫn còn muốn ở bên anh ta, vậy thì cậu thật sự rẻ mạt.”

Diệp Tĩnh lắc đầu: “Cậu thật sự không hiểu, yêu thật lòng, không phải muốn quên là quên được, không phải trước đây cậu cũng từng yêu thầm sao, yêu thầm lâu như vậy mới chấm dứt được, chớ nói chi là yêu nhau rồi.” Cô ấy lại thấp giọng nói: “Bây giờ tớ không tin vào tình yêu nữa, đều tàn nhẫn giống nhau.”

Đang nói chuyện, nghe thấy đằng trước có tiếng ồn ào, có hai gã to con không ngừng gạt người đứng giữa đường ra hai bên, không biết cô bé đi phía sau hét gì đó, hai người kia lập tức cúi thấp đầu xuống, đàng hoàng bước ra sau một bước, để cô bé đi trước.

Cô bé kia đi đến cạnh Diệp Tĩnh, mới phát hiện có một chỗ trống, lập tức ngồi xuống, hơi uể oải. Hai gã to con kia đứng một bên, có thể nhìn thấy hình xăm lúc ẩn lúc hiện trên cánh tay họ.

Lâm Sơ và Diệp Tĩnh nhìn nhau, hai người đứng sát vào nhau, giữ một khoảng cách với cô bé kia, câu chuyện cũng chấm dứt, chỉ là Diệp Tĩnh hơi rưng rưng, hình như không còn hơi sức.

Lâm Sơ lén lút quan sát cô bé kia một lúc, mới phát hiện bụng dưới cô ấy nhô lên, là người đang mang thai, không khỏi nói chuyện với Diệp Tĩnh, hấp dẫn sự chú ý của cô ấy, miễn cho cô ấy nhìn thấy, lại tức cảnh sinh tình.

Nhưng Diệp Tĩnh vẫn nhìn thấy, ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai tay cô bé kia đang bảo vệ bụng mình, cuối cùng từ khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt, cô dùng sức lau đi, không tự chủ được đi đến gần: “Một mình đi kiểm tra thai sản?”

Cô bé kia ngẩn người, cười nói: “Tôi đi cùng chồng tôi tới.” Thấy Diệp Tĩnh liếc nhìn hai gã to con kia đầy kỳ quái, cô bé còn nói: “Anh ấy đi đổi vé máy bay, vốn dĩ hai chúng tôi định đi du lịch, bụng tôi hơi không thoải mái, chỉ có thể để lỡ. Hai người này là bạn của chồng tôi, không phải người xấu.”

Chỉ một lát sau đã thấy một người đàn ông khôi ngô hấp tấp chạy tới từ cuối hàng lang, lớn tiếng gọi: “Diêu Diêu!”

Cô bé lập tức đứng lên, người đàn ông kia đi thẳng lại đây, người trên hành lang đều đứng sát vào tường, trong lòng hơi sợ hãi, chỉ sợ đụng vào anh ta. Lát sau anh ta đã chạy đến bên cạnh, mang theo một trận gió, vừa mở miệng lại không hung ác giống lúc nãy, mà còn có mấy phần cẩn thận từng li từng tí một, hỏi: “Sao lại chạy đến đây rồi?”

Cô bé trả lời: “Bên kia không còn chỗ trống, em đứng mệt.”

Người đàn ông nghe vậy, trừng mắt hung ác nhìn hai gã to con kia, cô bé kéo anh ta đi về hướng vừa nãy, nhỏ giọng không biết nói gì đó, hai gã to con kia lại cúi thấp đầu đi theo phía sau.

Diệp Tĩnh nín khóc mỉm cười: “Sao mà giống như là Sơn đại vương đưa áp trại phu nhân đi du lịch, còn mang theo hai tiểu lâu la cao to?”

Lâm Sơ chăm chú nhìn bọn họ càng đi càng xa, không biết nghĩ tới điều gì, nét cười cực kỳ cực kỳ nhạt: “Có lúc nhìn thấy đôi vợ chồng như vậy, cảm thấy kết hôn thật tốt.”

Diệp Tĩnh gật đầu: “Cũng đúng, nhưng ai biết đôi vợ chồng kia có thể lâu dài hay không, bây giờ đi đâu tìm được đàn ông không ra ngoài ăn vụng chứ.”

Lâm Sơ lại buồn rầu nói: “Nói tới chuyện này, hôm qua mẹ tớ lại bắt tớ đi xem mắt.”

“Ồ!” Diệp Tĩnh cảm thấy khó tin, nghe Lâm Sơ tự thuật xong, cô ấy ôm bụng cười, bỏ đá xuống giếng: “Chẳng trách hôm nay cậu ăn mặc xinh đẹp như thế! Cậu cứ nói mẹ cậu đến thời kỳ mãn kinh, vậy cậu cứ nghe lời một chút, tùy ý chọn một người để yêu đương lâu dài, cùng lắm thì lại chia tay thôi.”

Lâm Sơ tức giận nói: “Cậu làm như là đi mua rau ấy, tớ muốn chọn cũng phải có cảm giác mới được chứ.”

Diệp Tĩnh “Ồ” một tiếng, cười nói: “Phải giống như đại ca ca nhà hàng xóm mới được đúng không?”

Lâm Sơ mặc kệ cô ấy, nhìn chằm chằm đội ngũ xếp hàng.

Sau khi kiểm tra xong Diệp Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, cũng không bị mắc loại bệnh làm người ta xấu hổ, chỉ là thân thể cô không được điều dưỡng tốt, việc vệ sinh cũng không đủ cẩn thận, thời gian tới cần cẩn thận hơn mới được.

Hai người vừa lấy thuốc xong, đột nhiên Lâm Sơ nhận được điện thoại của Trầm Trọng Tuân, kỳ quái nghe điện thoại, chỉ nghe đầu kia trầm giọng hỏi: “Còn chưa xong?”

“Hả?”

Trầm Trọng Tuân nói: “Còn chưa ra khỏi bệnh viện? Tôi đang ở bên ngoài.”

Lâm Sơ dừng bước: “Anh... có việc?”

“Ừm.” Trầm Trọng Tuân thấp giọng nói: “Em còn bao lâu?”

Lâm Sơ không nghe ra anh vui hay giận, chỉ cảm thấy giọng anh hơi trầm thấp nặng nề, như là bầu trời mù mịt trước cơn mưa nặng hạt, côn trùng bay quanh quẩn, không chịu nổi áp suất này. Cô kéo Diệp Tĩnh đi về phía trước, đáp: “Chắc còn rất lâu, anh có chuyện gì? Không thể nói qua điện thoại được à?”

Trầm Trọng Tuân hơi dừng lại, mới nói: “Cũng không có việc gì, em tiếp tục đi, không làm phiền em nữa.”

Cúp điện thoại, mặt Lâm

Loading...

Xem tiếp: Chương 23: Chương 23

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Dù Đau Vẫn Yêu Em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11


Thiên Hạ Chí Tôn

Thể loại: Tiên Hiệp, Huyền Huyễn

Số chương: 50



Đồ Vân Ánh Tuyết

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 33


Dẫn Ta Bỏ Trốn Được Không?

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 18