21 Ngày thứ hai, lúc Lôi Dực lái xe đi làm, phát hiện phía sau có một chiếc xe SUV đi theo anh, kỹ năng theo dõi không tệ, lại có chút ít sơ hở, anh quyết định trước không đi công ty, lái xe đến mép đường tìm bãi đậu xe, không gian hiện trường lớn như vậy, cũng không tin đối phương còn có thể tránh.
22 “Bác sĩ, vậy con gái tôi bây giờ như thế nào? Con bé không sao chứ?” Lòng Diêu Nhu An sắp như lửa đốt, bảo bối của bà vì sao mệnh lại khổ như vậy? Xem ra không chỉ cần cầu bùa bình an, còn phải lạy chú sinh nương nương, đốt hai ngọn đèn quang minh, nhiều thêm chút tiền nhang khói, bất kể muốn làm cái gì, chỉ cầu có thể giữ được con gái.
23 Sau khi xuất viện, Lôi Dực bồi lão bà về nhà mẹ đẻ ở, dự định ở hai tháng, đây là đề nghị của cha mẹ vợ, bởi vì mang thai ba tháng đầu là thời kì nguy hiểm nhất, bọn họ hi vọng có thể ở bên cạnh để chăm sóc, bảo đảm con gái và cháu ngoại có thể bình an vượt qua khoảng thời gian này.
24 Ngồi ‘giường giam’ đủ ba tháng, cuối cùng Chu Văn Kỳ cũng được giải thoát, trong khoảng thời gian này cô trừ đi bệnh viện mấy lần, mỗi ngày mỗi đêm đều phải ở trong nhà, sắp có loại cảm giác mốc meo, nếu mỗi ngày không đi ra ngoài, thật sẽ mắc chứng u buồn của phụ nữ có thai.
25 Đông đi hạ tới, ngày ngày đều là cảnh sắc tươi đẹp, Chu Văn Kỳ đã có thai tháng thứ tám, thường vuốt bụng rồi nói chuyện với đứa nhỏ, hy vọng đứa nhỏ sẽ ra ngoài chơi vào mùa thu, nếu như khi cô ở cữ vào lúc khí trời nóng bức thì sẽ rất khó chịu.
26 Thời gian trôi mau, đã ba năm trôi qua kể từ khi Chu Văn Kỳ sống lại, đi tới dân quốc năm một trăm náo nhiệt này. Trăm năm được nói là Bách niên hòa hợp, dường như cũng là yêu, kết hôn và mang thai vào năm tốt nhất, trừ minh tinh và danh nhân đuổi theo phong trào, cũng có không ít dân chúng cũng thịnh hành, tiệm cơm và tiệm áo cưới cũng kiếm được lợi nhuận gấp đôi.