21 Tại một căn phòng nhỏ, tiếng kêu la của một cô gái cứ vang vẳng, tiếng hét càng ngày càng lớn, cổ họng cô ta bắt đầu cảm thấy ran rát, nhưng không hiểu vì sao những người mặc áo đen đứng bên cạnh không hề có động tĩnh gì, dường như họ không cho điều đó là phiền phức.
22 Con đường khuya vắng lặng có thể nghe rõ tiếng bước chân, chạm mặt đất nhẹ nhàng của Á Luân và Ánh Khiết, mới vừa ra khỏi nhà Ngô Tuấn Khải, Á Luân nói sẽ lấy xe đưa cô về nhà, nhưng đột nhiên Ánh Khiết từ chối bảo rằng cô muốn cùng cậu đi bộ về.
23 Buổi sáng tại Ngô Thị. Tiếng va chạm của những đôi giày vang lên dồn dập trong đại sãnh , một nhóm đông nhân viên đứng xếp hàng ngay ngắn trước cửa ra vào, trang phục chỉnh tề, trên khuôn mặt ai nấy cũng hiện lên vẻ khẩn trương.
24 Chuông điện thoại reo vang cả một góc phòng, trong chiếc chăn ấm áp, một đầu tóc không gọn gàng chui ra, khuôn mặt còn nhăn nhó vì bị phá giấc ngủ của trợ lý Điền liền hiện ra, cậu với lấy điện thoại bên bàn:-Tổng giám đốc, sao giờ này anh ta còn gọi mình chứ?_ Thấy tên người gọi,cậu nhanh chóng nhấc máy, chỉnh sửa giọng nói của mình rõ ràng hơn để nói chuyện với boss.
25 Ánh Khiết ngồi ở bàn làm việc của mình, hôm nay hình như tiết trời nóng hơn thì phải, sao trong người cô cảm thấy không thoải mái, mặt hình như hơi nóng.
26 Chúc mừng giám đốc Quách, thật không ngờ, chị chỉ mới nhận chức khoảng một tháng nhưng lại đem về cho công ty chúng ta một dự án lớn như vậy, thật không hổ danh là con gái của chủ tịch_ Thiếu Phấn vui mừng, đem bản báo cáo vô văn phòng cho Tuyết Phù, tiện thể chúc mừng cô.
27 Trong khoang máy bay hạng A, một bầu không khí yên tĩnh, mọi người đang tập trung vào công việc của mình, chỉ có Ánh Khiết là đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tỏa vẻ thích thú.
28 Buổi sáng tại Thanh Đảo thật trong lành, Ánh Khiết ở đây đã được hai ngày, được Á Luân và bà Viêm dẫn đi đây đó để tham quan khiến cô không ngừng vui vẻ.
29 Hôm nay là ngày Á Luân và Ánh Khiết phải rời khỏi Thanh Đảo để trở về Đài Bắc, bà Viêm tỏ ra tiếc nuối, không muốn hai người họ đi sớm như vậy, bà cố níu kéo lại mấy ngày nhưng bị Á Luân từ chối, cậu bảo còn phải về xử lý chuyện công ty.
30 Tiếng gót giày vội vã vang khắp đại sãnh ngô Thị, khuôn mặt Ánh Khiết mang một màu sắc u ám, các nhân viên thấy cô bước đến cũng lập tức tránh đi nhường đường.
31 -Đăng ký kết hôn. Giọng nói Trầm ổn nhưng không kém phần gấp gáp của Á Luân, không khỏi khiến Ánh Khiết kinh ngạc, trợn tròn mắt, cô lập lại một lần nữa để xem mình có nghe lầm hay không:-Đăng ký kết hôn?-Phải_ Á Luân gật đầu, khuôn mặt ẩn chứa sự kiên định-Sao phải gấp như vậy, không phải anh nói sẽ đợi em khoảng 3 năm nữa sao, với lại tình hình công ty như hiện nay,làm sao chúng ta có thể kết hôn được?_ Ánh Khiết có chút khẩn trương.
32 Tối nay, Á Luân cùng Ánh Khiết nhận được điện thoại của sơ Phương Tâm, về Ân Nhi dùng cơm, đã lâu rồi bà không gặp được Ánh Khiết nên rất nhớ cô. Bước vào trong nhà, Ánh Khiết chưa kịp thay dép đã chạy thẳng vào trong nhà, ôm chầm lấy bà, cô cất giọng nũng nịu:-Sơ à, con nhớ người chết đi được.
33 Nửa đêm, Á Luân đang tập trung tinh thần xem một số văn kiện cho sáng hôm sau, trong chốc lát cậu cảm thấy hơi khát, nên đứng dậy đi xuống lầu tìm chút nước.
34 Ngô Tuấn Khải đối diện với đôi mắt chứa ngọn lửa căm thù của sơ Phương Tâm, tay chân ông hơi run lên, nhưng vẫn duy trì sự bình tĩnh vốn có. -Bà đến đây có chuyện gì, tôi không có thời gian để cùng mấy người nói nhảm về cái chết của anh tôi, đừng tưởng bọn họ không còn sống thì các người muốn nói sao thì nói_ Ngô Tuấn Khải liếc mắt nhìn hết một lượt xung quanh, ông không tin năm đó mình còn để lại một chút sơ hở nào, để bọn họ nắm thớt.
35 Trong văn phòng, Ngô Tuấn Khải đang chìm trong hơi men, đã một tuần nay, ông như cái xác không hồn, suốt ngày chỉ biết có rượu với rượu, khiến Hứa Lôi bên cạnh không khỏi lo lắng:-Chủ tịch, ngài đừng uống nữa.
36 Á Luân cùng Điền Khang, dẫn theo đội cận vệ phía sau di chuyển về hướng Bắc. Đi chừng 5 phút, cậu lại nghe thấy giọng Ngô Tuấn Khải vang lên:-Rất tốt, bây giờ cậu nhìn theo tấm bảng treo ở phía kia, cứ theo nó đi khoảng 300m nữa.