Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Kiêm Gia Khúc Chương 50.6

Chương trước: Chương 50.5



62 Thanh Phong phiên ngoại…

Thanh Phong đã không còn nhớ rõ khi nào thì ‘hắn’ bị bán vào lầu xanh bởi vì khi ấy ‘hắn’ còn rất nhỏ, chỉ nhớ mơ hồ rằng có người nắm lấy tay ‘hắn’ ôn nhu nói “nơi này rất tốt, sẽ có rất nhi6u2 người thích ngươi, cũng có rất nhiều đồ ăn ngon, cho nên ngươi phải ngoan ngoãn.”

‘Hắn’ quả thật rất ngoan, nhưng ở nơi này, lòng người là thứ dễ thay đổi nhất.

Những đứa nhỏ cùng nhập lâu với ‘hắn’ chỉ có mình ‘hắn’ sống được tới ngày chuộc thân.

Thi từ ca phú, ‘hắn’ học tất cả cũng chỉ vì muốn lấy lòng hững nữ nhân tới nơi này. Bởi vì có khuôn mặt xinh đẹp, ‘hắn’ không cần lộ vẻ nịnh nọt tươi cười đi đại sảnh đón khách, mà có thể có một chút tôn nghiêm, ai ra giá cao, thì cùng với người đó.

Tôn nghiêm, với ‘hắn’ chính là thứ rẻ mạt như vậy.

Khuôn mặt cùng thân thể là tài sản duy nhất của ‘hắn’ để có thể giúp ‘hắn’ sống sót tới ngày rời khỏi nơi đó.

Cho tới một ngày ‘hắn’ bị bệnh.

Lúc đầu chỉ là một điển đỏ nho nhỏ nhưng sau đó bắt đầu chậm rãi lan tràn ngày càng nghiêm trọng, ‘hắn’ thấp thỏm lo âu gạt mọi người, nhưng vẫn bị phụ thân phát hiện.

Không có nhiều lời vô nghĩa, nếu trong một tháng không có khởi sắc, ‘hắn’ nhất định phải trở thành kĩ tử thấp nhất.

Nhưng những kẻ giống như bọn họ, không có đại phu nào nguyện ý chuẩn trị, sau khi đại phu ở lầu xanh thúc thủ vô sách, ‘hắn’ ôm hi vọng cuối cùng đi Hồi Xuân Đường.

Sau đó, gặp được Lâm Kiếm Gia.

Nữ tử kia quả thật xuất sắc, nhưng ở thanh lâu nhiều năm như vậy, Thanh Phong cũng đã gặp rất nhiều loại người, lúc đầu ‘hắn’ tìm nàng cũng chỉ vỉ y thuật của nàng, nhưng sau đó điều khiến ‘hắn’ kinh ngạc là nàng không chút do dự cự tuyệt ‘hắn’.

Lâm đại phu Hồi Xuân Đường, là một người yêu phu như mạng.

Lúc nghe thấy lời đồn này ‘hắn’ nhịn không được bật cười, nữ tử đều háo sắc. ‘Hắn’ đã từng thấy một thương nhân yêu phu thị hung bị một ca ca trong lâu mê hoặc đến đầu óc choáng váng còn mốn chuộc thân cho vị ca ca kia. Cuối cùng phu thị của vị thương nhân kia tự sát, còn thương nhân đã có mới quên cũ.

Yêu hay không yêu, chê cười thôi.

Cho tới khi ‘hắn’ nhìn thấy nữ tử luôn lạnh lung kia lo65ra vẻ mặt ôn nhu cõng một nam tữ rất bình thường trên lung, cẫn thận như vậy.

Cái loại ôn nhu này, thật sự tồn tại sao?

Thanh Phong có một hy vọng, có lẽ một ngày nào đó sẽ có một người đến chuộc ‘hắn’ đi, không cần tiền tài quyền thế, cũng không cần có dung mạo đẹp, chỉ cần có một chút ôn nhu thật tình, như vậy là đủ rồi.

Sau đó thật sự có một nữ tủ thành thật trung hậu, mang theo khuôn mặt tươi cười lấy lòng, nói với ‘hắn’, muốn chuộc thân cho ‘hắn’.

‘Hắn’ động tâm, cô tịch lâu như vậy, thật sự cần phải có một người bên cạnh.

Đối phương là người thuộc chi thứ của Triệu gia, địa vị trong gia tộc không cao, trong nhà cũng có chính phu cùng hai nữ nhi, điều kiện như vậy làm cho rất nhiều người trong lâu đều khuyên bảo, ngươi muốn cái dạng gì mà không có sao lại cố tình coi trọng ‘nàng’?

Thanh Phong muốn gả, bởi vì ánh mắt đối phương khi nhìn ‘hắn’ rất trong sạch.

Những tháng ngày kia, bình thản mức khiến cho ‘hắn’ nghĩ cả đời đều có thể như vậy mà trôi qua.

Nhưng cuối cùng, những ôn nhu này trước sự lợi dụ hiếp bức của Triệu Dương cũng biến mất. lúc đối mặt với khi1the61 bức người của nữ nhân kia, ‘hắn’ cũng từ bỏ.

‘Hắn’ không hối hận khi lộ tin tức cho Lâm Kiếm Gia, cho dù bị đuổi ‘hắn’ cũng không hối hận.

Bởi vì đoạn tình cảm trong sạch của hai người, đáng giá.

Nhưng cuối củng ‘hắn’ lại bị một tội danh hoang đường buồn cười, ai cũng không nghĩ tới, Triệu Dương thong minh như vậy mà cũng bị xoay vòng vòng, người được lợi nhất chính là Trần Ngôn.

Đều là người đáng thương, bất kể là hắn, hay là Thiển Lam hoặc Triệu Dương.

Cho nên, lúc bị đánh ‘hắn’ không có oán, cho dù bị đánh chết, cũng không có oán.

Thiển Lam nói, không cần gấp, ta cũng sẽ có báo ứng.

‘Hắn’ mơ mơ hồ hồ nghĩ, trên đời đâu có cái gọi là báo ứng, đều là mệnh cả thôi.

Không thể không nhận mệnh.

‘Hắn’ nhịn, nhưng lại không lường được có một đôi tay vươn ra kéo ‘hắn’.

Nữ tử không có biểu tình kia lúc cho ‘hắn’ uống thuốc đã nói, ta gọi là Văn Hi.

Quân sư bên người Phong Hoa…….

Lúc ‘nàng’ nói tới hai chữ ‘quân sư’ thì biểu tình có chút vặn vẹo sau đó lại làm hư không có việ gì mà nói tiếp.

Bây giờ không có phu thị, sự nghiệp coi như thành công.

Không có ham mê không tốt, thân thể khoẻ mạnh, cô độc, tri kỷ hai ba chỉ, quen biết lần thiên hạ. (ta ko hỉu chỗ này hình như là tri kỹ cũng có hai ba người, câu sau ta thua.)

Cho nên, ngươi nguyện ý cùng ta cả đời cả kiếp một đôi người không? (Văn Hi đúng là đánh nhanh rút gọn mà, cái này có tính là vừa gặp đã yêu rồi bay dzô lễ đường trong truyền thuyết không nhỉ???)

Đó hình như là chuyện rất lâu về trước –

“Xú nha đầu kia đâu?! Đi đâu vậy?!”

Thanh Phong nhìn thê chủ luôn luôn ôn hòa nội liễm lúc này nổi trận lôi đình, cũng trở nên lo lắng, đi về phía trước từng bước hỏi “Làm sao vậy? Thực nghiêm trọng sao?”

Văn Hi hừ một tiếng, khuôn mặt nhã nhặn xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói “Chờ xú nha đầu kia trở về, cho dù ta tha cho ‘nàng’, Lâm Kiếm Gia cũng sẽ không buông tha ‘nàng’, dám làm cho cục cưng như vậy rồi đi ra ngoài? ‘Nàng’ chán sống sao?!“

Nhiễm Sanh từ nhỏ đã được gọi là cục cưng, cho dù bây giờ đã trưởng thành, mọi người cũng đã quen gọi nhủ danh, huống chi trong mấy nhà này trừ Nhiễm Sanh, đều là nữ nhi, chỉ có mình Nhiễm Sanh là nam nhi, nên mọi người lại càng bao bọc đứa nhỏ nhu thuận yếu ớt này.

“Hòa nhi lần này thật sự là quá lớn mật, lại có thể mang cục cưng tới nơi đó……”

Văn Hi cười lạnh “’Nàng’ thật là lớn gan, chọc họa rồi bỏ chạy, chờ tới lúc bị bắt về xem Dữ Kha làm sao thu thập nàng!”

Thanh Phong cho dù đau lòng cho nữ nhi của mình, nhưng lần này cũng có chút tức giận, vụng trộm mang Nhiễm Sanh đi ra ngoài thì không nói, thế nhưng lúc đem người về lại khiến cho nó phát bệnh, nên ngay tại chỗ đã bị Dữ Kha đánh tới khóe miệng xanh tím.

“Ngươi cũng đừng lo lắng,” Nhìn Thanh Phong nhíu mi, Văn Hi đem nam tử ở vị trí thứ nhất trong tim kéo vào trong lòng “Nha đầu kia rất giỏi, y thuật của Dữ Kha cũng rất tốt, không có việc gì.”

“Hòa nhi đứa nhỏ này, cũng không biết là giống ai……” Thanh Phong tựa vào trong lòng Văn Hi, thở dài “May mắn là Thiển Thanh cùng Lâm Kiếm Gia phải đi ra ngoài, Khuynh Việt cũng không ở nhà, bằng không không biết đã ồn ào thành bộ dáng gì nữa.”

Nghe được tên Khuynh Việt, Văn Hi cũng đau đầu nhăn mi, đứa nhỏ kia, quả thật rất bảo hộ Nhiễm Sanh, tính tình còn lạnh như băng giống hệt nương ‘nàng’, nổi giận lên lại rất dọa người……

“Hòa nhi cũng nên chịu chút giáo huấn, trước đây mỗi lần khi dễ cục cưng rồi bị Khuynh Việt đánh một trện mới tỉnh, tính tình còn rất cố chấp, không giống ai trong hai chúng ta cả, cũng nên có người thu thập ‘nàng’.“

Nữ nhi này không ít lần làm chi Văn Hi tức giận, lúc trước thì đánh nhau với Khuynh Việt, sau đó là đánh nhau với Dữ Kha, ở trong nhà quậy phá một chút thì cũng thôi đi. Bây giờ ỷ vào một chút côn phu học với Trần Ảnh thì chạy ra bên ngoài gây chuyện làm cho đông một chút là có người giang hồ tới vương phủ gây phiền toái làm cho Đan Lam, nữ nhi của Phong Hoa, cũng nghiến răng nghiến lợi.

…… Người này người gặp người hận, giống ai a?

Thanh Phong cười khẽ một tiếng, cầm tay Văn Hi, có chút trêu tức “Trước đây, không phải ngươi cũng giống Hòa nhi sao?“

Văn Hi cứng người, sắc mặt đổi tới đổi lui, nói “Làm sao có thể?!”

“Phong Hoa nói, ngươi trước kia so với Hòa nhi còn cố chấp hơn, theo như lời của Phong Hoa thì chính là ‘hư hỏng’.”

Phong Hoa!

Văn Hi sắc mặt càng khó nhìn, oán hận nói “’Nàng’ còn nói cái gì?”

Thanh Phong chỉ mím môi cười, không nói lời nào, kỳ thật Phong Hoa cũng chưa nói cái gì, chỉ có một lần trước mặt mọi người kêu Văn Hi là “Dã nhân”, sau đó liền bị Văn Hi trả thù, kết quả còn rất thê thảm.

Có một lần Phong Hoa uống hơi nhiều, không biết là cố ý hay vô tình mà nhìn lướt qua nơi ‘hắn’ đang trốn rồi nói “Tiểu Hi tuy là có lòng tốt nhưng không phải với ai cũng kiên nhẫn như vậy.”

Khi đó ‘hắn’ và Văn Hi còn đang cãi nhau, đã có hơn một tháng không nói chuyện với ‘nàng’. Mỗi ngày Văn Hi đều đem cơm tới phòng cho ‘hắn’ nhưng nếu ‘nàng’ ở trong phòng thì ‘hắn’ nhất định không ăn cơm, ‘nàng’ lại nhẫn nại mười phần mà ui ra ngoài sau đó khoảng một canh giờ sẽ tới thu dọn bát đũa.

Thân thế ‘hắn’ không tốt nên mỗi ngày ‘nàng’ đều nấu thuốc cho ‘hắn’, rồi đi tìm Lâm Kiếm Gia bắt mạch. Văn Hi đó, ngay cả bản thân bị cảm viêm phổi mà ho khan cũng không them để ý nhưng chỉ cần ‘hắn’ vừa ho khan một tiếng thì ‘nàng’ liền khẩn trương.

Nhưng lúc tức giận cũng rất dọa người.

Lúc mới ở bên Văn Hi, người trong vương phủ bởi vì thân phận của ‘hắn’ nên có không ít người xem thường. Lúc đầu Văn Hi không biết nhưng có một tiểu thị lớn gan vì vậy bèn chạy tới kiêu khích châm chọc trước mặt ‘hắn’. Sau đó người mà chua bao giờ nhíu mi kia giống như phát điên luôn rồi. (mọi người đừng thắc mắc vì sao ở đây có tiểu thị trong khi Văn Hi phía trên vừa thề thốt bản thân cô độc một mình chưa lập gia đình rồi blabla gì đó nha. Ta ko bít đâu.)

Người nào ngăn cản cũng không được, tiểu thị kia vẫn bị đánh tới chết khiếp rồi đuổi ra khỏi vương phủ.

Thanh Phong cánh tay nắm thật chặt, nhẹ nhàng hô hấp, lại cảm thấy Văn Hi nhẹ nhàng cử động, chỉnh cho ‘hắn’ dựa vào lòng ‘nàng’, giống như là nghĩ rằng ‘hắn’ đã ngủ rồi, sau đó ôm lấy ‘hắn’ đăt vào trên giường.

Thanh Phong nhớ tới lúc Văn Hi cầu thân, ánh mắt ấy rất trong sáng thật tình.

Ta biết ngươi không tin, không sao, ta sẽ chờ đến khi ngươi tin.

Ta sẽ không thay đổi. (sao giống như Văn Hi đạo lời thoại của Già tỷ thế này??)

Nhiều năm như vậy, ‘nàng’ thật sự không có thay đổi.

Mà ‘hắn’, cũng thật sự tin tưởng.

Loading...

Xem tiếp: Chương 50.7

Loading...