Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ - Ngày Tháng Kỷ Niệm Của Chúng Ta Chương 17: Người Ấy Là Ai?
Chương trước: Chương 16: Chạm Vào Giấc Mơ
Sáng hôm sau Nhi dậy thật sớm. Cầm cái điện thoại trên tay gần nửa tiếng đồng hồ mà không biết phải báo tin với Tú như thế nào. Không biết là nên giấu hay là nên nói sự thật. Nhưng ngồi một hồi rồi nghĩ cũng thông. Tú có quyền được biết vì sao hôm nay Nhi không đi học.
Chào buổi sáng, Nhi nhắn, hôm nay em phải cùng bố mẹ ra sân bay đón một bạn. Bố mẹ nhờ em đưa bạn ấy đi tham quan thành phố :( Tú đi học ngoan nhé.
Nhi để điện thoại xuống giường và sửa soạn vệ sinh cá nhân. Quay ra thì thấy Tú đã trả lời.
TúRảnh không? Ra Bùi Viện đi.
Khoảng nửa tiếng sau Phương chạy đến. Tú đã gọi sẵn 2 chai nữa.
"Sao, có chuyện gì à?" Phương hỏi.
"Cảm thấy uống một mình buồn nên gọi mày tới."
"Con Nhi nó chưa về với mày sao."
"Mày đừng có gọi Nhi là con này con nọ được không?" Tú nốc một ngụm. "Nghe phản cảm lắm."
Phương cầm chai bia lên uống. "Lúc nào cũng bênh nó. Tới khi nó làm mày buồn thì mày than với tao."
"Không phải tại Nhi."
"Rồi mày tính sao? Tính ngồi đây hết đêm à? Tao không có rảnh hết đêm đâu. Mày nhớ thì gọi đi."
"Sợ phiền người ta." Tú nhìn vào điện thoại. Đã gần 7 giờ.
"Phiền gì. Nó là người yêu mày mà. Gọi điện cũng phiền sao?"
"Tao không muốn Nhi nghĩ tao ghen bậy bạ. Nhưng nói thật là sáng giờ khó chịu trong người lắm."
Phương lắc đầu. Thấy Tú uống gần hết chai bia, Phương liền ngăn lại.
"Gọi gì ăn đi, mày uống vậy say sao."
Lời nói của Phương làm Tú nhớ lại hôm dạ tiệc. Tú không thể để mình say như hôm đó nữa. Đồng ý, Tú cầm thực đơn lên và gọi vài món ra ăn.
Hơn 7 giờ, ở đây cũng đã tấp nập hơn. Đa số khách hàng là các bạn trẻ và những người nước ngoài. Hèn gì người ta gọi đây là phố Tây Bùi Viện. Phương uống hết chai bia cũng phải đứng lên đi về. Còn Tú, Tú không biết mình sẽ ngồi đây đến bao giờ.
"Có lẽ tao đã sai. Mày yêu con...à, mày yêu Nhi thật rồi."
Tú cảm thấy ngạc nhiên khi Phương nói điều đó.
"Lúc mới đầu tao còn tưởng mày giỡn thôi, nhưng nhìn bộ dạng mày bây giờ, tao hiểu rồi. Thì ra đó giờ tao hoàn toàn không biết gì về mày." Phương lắc đầu. "Thôi tao chúc mày may mắn vậy." Phương mở bóp đưa Tú một số tiền, nhưng Tú không lấy.
"Tao trả được rồi. Cảm ơn mày ra ngồi với tao." Tú nói.
"Vậy tao không khách sáo." Nói rồi Phương đi về.
Tú nhìn vào chai bia còn một nửa và vài cái chân gà chưa ăn hết, quyết định ngồi thêm một lúc nữa rồi mới về. Nghe những bàn xung quanh kể về chuyện của họ làm Tú nhớ đến những buổi sáng sớm ngồi uống cà phê nghe mọi người kể chuyện đời. Những lúc như thế này thì đúng là nghe chuyện người ta vui hơn nghĩ về chuyện mình rất nhiều.
Phương đi không lâu thì Tú nhận được một cuộc điện thoại. Cuộc điện thoại ấy từ Phương.
"Ê, tao đang chạy xe về thì thấy ai đó giống Nhi đang ngồi ở trước một quán ngay Bùi Viện nè. Phải Nhi đi với một thằng nào không?"
"Mày chắc là Nhi không?" Tú hỏi.
"Cái quán ở cuối đường. Mày đến xem đi. Tao đang đi ngoài đường nói chuyện không tiện. Cúp máy nha."
Nóng lòng muốn biết người Nhi đi chung là ai, Tú vội tính tiền và mang ba lô lên đi. Vừa đi mà trong lòng vừa hồi hộp. Không biết có nên lại chào hỏi hay chỉ nên đứng nhìn từ xa?
Tú đi một hồi cũng đến gần cuối đường. Bây giờ quán nào cũng đã đông khách. Phương nói vị trí nhưng không nói rõ quán nào. Tú đứng sau một chiếc xe bán cá viên chiên dạo để tiện quan sát. Nhìn hồi lâu cũng tìm thấy được.
Tú thấy Nhi ngồi cùng với người đó ở một góc. Quán nhỏ mà khách đông nên ai cũng ngồi rất sát. Nhi trông rất không thoải mái khi người đó cứ cụng bia và buộc Nhi phải uống. Nhi chỉ nhấp môi cho có chứ cũng không hưởng ứng lắm. Nhìn chai bia của Nhi vẫn còn đầy làm Tú yên lòng một chút. Nhưng bây giờ trong đầu đang đấu tranh tư tưởng rất lớn. Có nên đi vào và kéo Nhi về không? Như vậy có vô duyên không? Hay là nên bỏ mặc và đi về?
"Mua dùm cô một hai cây đi con." Cô bán cá viên chiên chào hàng.
"Dạ con không đói." Tú nói với cô, mắt vẫn dán vào Nhi.
Có một đoàn khách đi vô, quán thiếu chỗ nên mọi người phải ngồi sát lại với nhau hơn nữa. Khói thuốc bay khắp nơi làm Nhi ho lên ho xuống. Người đó lại đưa bia lên cụng với Nhi, nhưng lần này không biết vô ý hay cố tình mà làm đổ bia lên áo Nhi. Nhân cơ hội này, người này lấy tay đưa lên ngực Nhi mà phủi. Nhi gạt tay ra nhưng hắn càng tiến tới. Tú không chịu nổi nữa, lập tức chạy lại với Nhi.
Nhi còn đang bối rối phủi áo, chưa thấy Tú chạy đến, thì Tú đã nắm tay kéo Nhi đứng dậy.
"Về với Tú." Tú nói với Nhi.
Lúc này Nhi nhìn qua thấy Tú, mừng muốn rơi nước mắt. Tú kéo tay Nhi dẫn đi ra khỏi quán.
"Ê, cậu là ai vậy?" Người kia lên tiếng. Tú vẫn không ngừng nắm tay Nhi dắt đi. Người kia chạy theo và chặn đường Tú lại.
"Ê, tôi hỏi cậu là ai. Chúng tôi đang chơi vui mà." Người đó với giữ lấy tay kia của Nhi. Tú gạt ra.
"Không cần biết tôi là ai. Chỉ cần biết cô ấy là của tôi." Tú nói với người đó, dứt khoát và lạnh lùng.
"Cái gì mà của cậu?"
"Nếu không nghe rõ thì tôi nói một lần nữa. Cô ấy là của tôi. Nhi là bạn gái của tôi." Tú nói với người con trai đó. Nhi đứng bất động, còn người con trái đó thì há hốc miệng vì bất ngờ với những gì vừa nghe được. Một số người gần đó đã bắt đầu ngoảnh đầu nhìn và chú ý đến cả ba.
"Cái gì? Hai người là con gái mà?" Người đó thốt lên.
"Thì sao? Cả hai là con gái thì sao? Cùng giới tính thì không có quyền yêu thương à?" Tú hỏi.
"Xã hội này loạn hết rồi."
Tú không muốn nói nhiều với người con trai đó nữa nên kéo tay Nhi đến đầu đường bắt taxi và đi về, để người đó đứng nhìn với vẻ mặt lộ rõ sự phẫn nộ.
Lên xe ngồi một hồi lâu, tay Tú vẫn nắm chặt tay Nhi. Ai cũng im lặng không nói gì, cuối cùng Nhi cũng lên tiếng.
"Tú...có giận em không?"
"Không có."
"Sao Tú im vậy?"
"Vì không biết em có giận Tú không."
Lúc này Nhi dựa vào Tú ôm cứng ngắt.
"Nguyên ngày hôm nay nhớ muốn chết."
"Cậu bạn đó là người như thế nào?" Tú tò mò hỏi.
"Nhìn mặt cũng được, mà dê xồm. Lúc nào cũng tìm cơ hội."
Nghe đến đây người Tú nóng ran.
"Em đừng đi với người đó nữa." Tú nói.
Nhi gật đầu. "Em không đi nữa đâu. Một ngày đã sợ lắm rồi."
"Có ích kỷ không, nếu như Tú nói chỉ muốn em là của Tú?"
Câu hỏi này của Tú làm Nhi cười.
"Sao em cười?"
"Em thích Tú như thế này. Hồi nãy Tú bảnh lắm. Có chút lạnh lùng nhưng vẫn quan tâm đến em. Con gái thích vậy lắm." Nhi giải thích, vẫn ôm chặt lấy Tú.
Nghe câu đó Tú thấy sướng rơn trong lòng. Muốn đưa mặt Nhi lên hôn nhưng vì đang ngồi trong taxi nên không tiện lắm. Thế là đành ôm Nhi trong suốt đoạn đường về.
Về đến nhà, Tú nắm tay Nhi đi ngang qua chào ngoại rồi đi thẳng lên phòng. Ngoại định nói gì đó với Tú mà Tú không nghe được.
Mở cửa phòng ra, định hôn Nhi thật lâu cho vơi đi nỗi nhớ của nguyên ngày hôm nay, thì bất ngờ khi thấy mẹ đang đứng trước mặt, cạnh mẹ là một người con gái.
Tú biết người con gái này.
"Tú!" Người con gái la lên và chạy lại ôm Tú trước mặt mẹ và Nhi. Tay Tú thì vẫn còn nắm lấy tay Nhi.
Tú lật đật đẩy người con gái đó ra để tránh hiểu lầm.
"Gần 2 năm không gặp, trông Tú cũng không khác mấy nhỉ." Người con gái đó khoanh tay, đứng ngắm Tú từ trên xuống dưới.
Hơi run, Tú nói lắp bắp. "Chào...Hằng. Sao.. sao Hằng lại ở đây vậy?"
"Bây giờ em ở đây mà." Hằng nói. Tú nhìn qua mẹ tìm lời giải thích.
"À, tuần trước con bé có gửi email cho mẹ hỏi xem có thể ở nhờ nhà mình khoảng 2 tuần trong thời gian ở Việt Nam không. Mẹ nghĩ con bé cũng là bạn của con nên mẹ đồng ý."
"Rồi vậy sao hai người ở trong phòng con?" Tú hỏi.
"Nhà mình không có phòng trống. Con với Hằng ở chung một phòng đi. Mẹ đem mền gối lên sẵn rồi."
Lúc này Nhi rút tay ra khỏi tay Tú.
"Mẹ à, sao mẹ không hỏi ý con chứ!"
"Tú này, bạn từ bên đó về ở nhờ tí có sao đâu." Mẹ la, rồi quay qua nói với Hằng. "Kệ nó đi con, có gì bác lo cho."
"Dạ cảm ơn bác." Hằng vui vẻ nói.
"Không có gì." Mẹ Tú cười và nhìn qua Nhi. "Nhi, con ở lại ăn cơm luôn nha." Nhi cúi đầu chào và mẹ Tú bước ra khỏi phòng.
Bây giờ trong phòng chỉ có 3 người. Tú thì quá bối rối, không biết phải xử lý như thế nào. Nhi thì đang có rất nhiều câu hỏi trong đầu, chẳng hạn như cô gái này là ai? Có quan hệ như thế nào với Tú?
Như đọc được suy nghĩ của Nhi, người con gái đó lên tiếng.
"Chào, mình là Hằng. Bạn gái cũ của Tú. Mình làm quen nhé?"
-Hết chap.17-
Xem tiếp: Chương 18: Vị Khách Không Mời