21 Phải mất một vài phút thì tôi mới đủ bình tĩnh để hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Nhưng sao cả nhà có đến 7 nam thì lý do gì để phải bị ở chung phòng với chú Bảy cơ chứ ??? Ai chứ ông chú kinh hoàng này sẽ dự báo cho tôi một tương lai không mấy lạc quan…hu hu…Thế là tôi gân cổ cãi lại và cố hỏi cho ra lẽ lý do ở đây là gì…Và câu trả lời của bác Hai là như thế này :-Mấy chú mấy bác cũng đã hội ý và bàn bạc kỹ lắm rồi.
22 Nhanh như chớp tôi bay tới chỗ tên tóc vàng, đồng thời cầm tay hắn toan lôi ra ngoài. Nhà tôi bây giờ đã nhiều chuyện lắm rồi, thêm sự xuất hiện của hắn thì chắc sẽ xảy ra chiến tranh mất.
23 -Chú! Chú sang đây làm gì thế??? – tôi há hốc mồm. -Ơ! Mày hỏi hay nhỉ??? Tao sang đây để ngủ chứ để làm gì! – chú Bảy trả lời ngon ơ. -Ngủ??? Ở đây??? Muốn ngủ thì qua phòng chú mà ngủ! Akkkkkkkkkkk – tôi gần như hét dựng lên khiến cả ngôi nhà rung rinh theo.
24 Tôi vội vàng buông tay ra khỏi người chú Bảy rồi chạy ù đi. Thật ghét cái cảm giác này, nó cứ đến bất ngờ rồi lại biến đi không chút dấu vết. Mỗi lần như vậy là người tôi lại mệt nhoài và sự khó chịu cứ đeo bám suốt trong một thời gian dài.
25 -Sao mày lại coi trộm đồ riêng tư của tao hả??? – chú Bảy nổi giận đùng đùng tiến lại giựt phăng bức thư tôi đang cầm trên tay. -Ơ. . . không. . . cháu.
26 “Giờ phải làm sao bây giờ hả anh???” – tôi tròn mắt lo lắng nhìn Phước Nguyên. Không hiểu sao tự nhiên tôi cũng thấy lo lắng cho hắn ta kinh khủng. Trong những trường hợp như thế này thì chỉ có cách nói chuyện bằng suy nghĩ là ổn nhất và an toàn nhất.
27 Tôi hoàn tất thủ tục nhập học của tân sinh viên khi đồng hồ điểm 11h. Trời nóng và oi bức kinh khủng. Người tôi lại được thể tắm mồ hôi. Một phần tuôn ra vì nóng, phần nhiều hơn là vì sợ.
28 Dù đã rất khẩn trương nhưng tôi cũng không tài nào giữ lại kịp chiếc điện thoại trước sự chụp giật nhanh như chớp của chú Bảy. Cái lão này lại muốn gây ra chuyện gì nữa chứ! -Alo! Biết ai không?-Không biết là đúng! Nhưng giờ thì nhớ cho rõ nghe.
29 Sau vài giây chớp mắt vì chưa hiểu cái quái gì đang diễn ra. Nhanh như chớp tôi vùng hẳn dậy bay xuống giường trong bộ dạng vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc.
30 Tôi rón rén bước vào, hai mắt nhắm tịt lại, tay thì cứng đơ ra. Gì chứ bác Hai là người tôi sợ nhất trong nhà. -Về rồi mà sao không mở miệng chào hả? – bác Hai nói chậm rãi, mắt vẫn không rời tờ báo.
31 Sự xuất hiện của tên tóc vàng trong trường tôi khiến ọi người “mất bình tĩnh” một cách trầm trọng. Bằng chứng là trong suốt buổi học không mấy ai chú ý được vào bài giảng.
32 Tình hình sau đó như thế nào thì tôi cũng chịu, vì tivi đã chuyển chương trình mất rồi. Không hiểu sao tôi thấy lòng mình lo lo, đứng ngồi không yên. Phải chăng tôi đang lo lắng cho cái tên mất dịch đó.
33 Thấy thái độ lúng túng, ngơ ngác như gà mắc tóc của tôi, tên tóc vàng càng hỏi tới tấp:-Nguyên! Em sao thế? Chân đau lắm hả??? Đừng làm anh sợ!-Ơ. . .
34 Chưa kịp để tôi phản ứng thì tên tóc vàng kéo hẳn người tôi sang phía mình mặc cho chú Bảy ghìm lại thật chặt. Tôi cứ như con rối bị bên này kéo, bên kia đẩy trông khổ sở vô cùng.
35 Tôi thực sự thấy sợ trước ánh mắt tức giận của mẹ Phước Nguyên. Hai chân tôi run lên và mắt thì nhìn sững không chớp. Phước Nguyên dường như nhận ra sự sợ hãi của tôi nên nhanh chóng tiến lại nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng nói:-Em đừng sợ.
36 Trong đầu tôi lúc này là một mớ hỗn độn. Mọi thứ rối tung cả lên. Những mảng ký ức không biết từ đâu xuất hiện dồn dập như muốn đè nén tâm trí tôi. Tôi có cảm giác mình đang nhớ lại một điều gì đó, nhưng lại không biết điều đó thực sự là gì.
37 Tôi tỉnh hẳn khi nhìn thấy bóng ma mỹ nhân. Thật không hiểu nỗi tại sao cô ta cứ luôn đeo bám và gây rắc rối cho tôi trong khi tôi chẳng làm gì cô ta cả.
38 -Nhóc tới đây có chuyện gì thế? – tôi vừa mở cổng vừa ái ngại nhìn con nhỏ. Không hiểu sao cứ mỗi khi thấy nó là da gà tôi lại nổi lên. Hix. . . -Chị cầm lấy rồi vào thay đi, em đợi! – con nhỏ vừa cười híp mắt vừa chìa ra cho tôi một cái túi xách màu vàng.
39 Lúc này đây, tôi không còn có thể cảm giác được điều gì đang diễn ra nữa. Chỉ thấy đau và mệt mỏi. Tôi muốn nhắm mắt lại và ngủ một giấc thật dài. . .
40 -Nhìn tướng tá có vẻ hiền lành nhưng ánh mắt lại rất có khả năng giết người đấy! – lời nhận xét vừa mang tính khen ngợi vừa mang tính châm biếm của người đối diện làm Linh Như bực mình.