Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Khiêm Vương Sát Phi Chương 16: Mất Ngủ?!

Chương trước: Chương 15: Đêm Khuya Có Khách



Edit: anvils2_99

Trong thư phòng, hai nam tử tuấn mỹ mỗi người mỗi vẻ, lòng mang nhiều nghi hoặc khác nhau, bất quá đối tượng trong lòng đều là cùng một người, đó là một nữ nhân, Vân Khinh!

Phòng trong Tĩnh U viện,

Nguyên bản nằm ở trên giường Vân Khinh lăn qua lộn lại chuyển thân mình như ngủ thực không an ổn, đột nhiên nàng ngồi dậy, nhíu mi lại. Sao lại thế này? Chính mình thế nhưng không ngủ được?! Dường như thiếu cái gì đó, là cái gì đây?...

Vân Khinh trầm tư lòng phức tạp, mày liễu đẹp nhiếu càng nhanh, giống như muốn đem nguyên nhân nàng ngủ không được làm hiểu rõ.

Rốt cuộc là cái gì đây... Một trận gió lạnh thổi tới, Vân Khinh nhất thời cảm thấy có chút lạnh thiếu cái ở trên người nàng, ân? Lạnh? Nhiệt độ cơ thể? Hương vị?! Đúng vậy! Chính là thiếu loại cảm giác này! Thiếu nhiệt độ cơ thể ấm áp của Cung Mạch Khiêm cùng mùi cỏ xanh trên người hắn!

Tại đây trải qua đoạn thời gian Cung Mạch Khiêm không có lúc nào là quan tâm chiếu cố, Vân Khinh cuối cùng làm thành thói quen, lúc trước nàng ngay từ đầu đã để cho mình không có bất kỳ thói quen nào, dù sao thời điểm ngủ ở phủ nàng đều là ngủ một mình, trừ bỏ Thanh Y nàng cho tới bây giờ cũng không cùng bất luận kẻ nào thân cận quá như vậy, hiện tại nàng đã muốn dần dần có thói quen Cung Mạch Khiêm mỗi ngày cùng nàng đi vào giấc ngủ, thói quen nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn, quen với trên người hắn tản mát ra hương cỏ xanh thản nhiên. Nhưng là hiện tại hết thảy đều không thích hợp, không có hương cỏ xanh ngửi thực thoải mái cũng không có cơ thể ấm áp làm cho nàng cảm thấy nàng thậm chí thực ỷ lại vào chúng?!

Rốt cuộc là từ khi nào thì bắt đầu làm cho nàng đối với hắn có cảm giác ỷ lại này? Không có nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn, không có mùi hương cỏ xanh làm nàng cảm thấy thực thoải mái, nàng thế nhưng ngủ không được?! Nàng càng ngày càng có thói quen hắn tồn tại, là vì sao đây?... Vân Khinh mi tâm vừa mới thư hoãn lại nhíu lại, nghĩ đến vấn đề này làm nàng rất khó hiểu. Hắn là từ khi nào thì làm cho nàng có cảm giác ỷ lại? Vì sao hiện tại trong đầu, trong lòng của nàng đều là bóng dáng hắn ôn nhu tao nhã? Nàng không phải hẳn là không cho bất luận kẻ nào tiến vào trong lòng nàng sao? Nàng cần yên lặng sống thẳng đến khi nàng lại chết đi... Vô khiên vô quải* mới sẽ không ưu thương, mới sẽ không khổ sở, mới sẽ không buông tha, nàng không nghĩ lại cảm nhận được cái loại cảm giác đau tê tâm liệt phế này, nàng......

(*):không buồn không lo

Ngã vào trên giường Vân Khinh thật sâu nhìn vào đỉnh giường như xuyên thấu quá nó nghĩ cái gì, con ngươi đen lạnh nhạt sâu thẳm dần dần trở nên trống rỗng, dần dần đã không có tiêu cự, đôi mắt hiện lên một tia đau đớn, đau đớn kia đã chôn sâu vào đáy lòng của nàng, nó tựa như một con thú ngủ say bị nàng nhốt lại tại đáy lòng, cứ như vậy ngủ say, ngủ say ... Một khi nó tỉnh lại, nàng sẽ thấy trái tim mình đầy thương tích đau triệt nội tâm! Đó là kỷ niệm nàng từng tồn tại ở trên thế giới, là đau lòng duy nhất làm cho nàng khắc cốt minh tâm suốt đời khó quên, cũng là ác mộng nàng vĩnh viễn không thể thoát ra! Chỉ cần là nhớ lại, lòng của nàng sẽ nhịn không được đau đớn, máu tươi đầm đìa, cứ như vậy đau ... Đau ... Thẳng đến khi nó chết lặng không hề có cảm giác......

Cuộn mình ở trên giường mặt Vân Khinh trở nên trắng bệch một mảnh, hai mắt gắt gao nhắm lại, thần sắc thống khổ làm cho người ta nhìn thấy đau lòng không thôi.

Thật lâu sau, thật lâu sau...

Khuôn mặt của nàng dần dần bình tĩnh xuống, dùng chăn ôm mình, nhắm mắt lại. Nàng không thể hồi tưởng lại những việc trước kia, nàng đã muốn đã chết! Hiện tại nàng trọng sinh, nàng muốn học quên đi, chỉ cần không nhớ tới là được! Ngủ! Đúng! Ngủ! Chỉ cần đang ngủ cái gì cũng sẽ không suy nghĩ, cái gì cũng sẽ quên. Nàng buồn ngủ, ngủ...

Chỉ chốc lát sau, chăn bị nàng mở ra, Vân Khinh mang hài vào hướng cửa đi đến. Nàng mất ngủ! Nàng cần tìm về buồn ngủ của nàng!......

“Vương phi?!” Canh giữ ở ngoài cửa thư phòng Mạc Ngôn nhìn đến Vân Khinh ‘Quần áo không chỉnh’ hướng này đi tới, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, lăng lăng nhìn y phục Vân Khinh buồn bực nghĩ: Vương phi trễ như vậy không ngủ lại chạy đến nơi này làm gì?!

“Hắn ở bên trong?” Thanh âm thản nhiên hỏi.

“Ách... Ách, ân.” Hắn đương nhiên biết người Vân Khinh hỏi là ai, vương gia nhà bọn họ thôi! Chính là vương phi trễ như vậy tìm vương gia làm gì? Không đợi Mạc Ngôn phục hồi lại tinh thần, Vân Khinh cũng đã tự mình đẩy cửa đi vào.

“Khinh nhi? Nàng không phải đang ngủ sao? Như thế nào lại đến đây?” Vốn đang ở cùng Phong Nhiễm Tuyệt nói chuyện Cung Mạch Khiêm nhìn thấy Vân Khinh đẩy cửa vào, trong mắt kinh ngạc chợt lóe lên. Nhìn đến nàng ngay cả áo khoác cũng không có mặc liền chỉ mặc một lớp áo mỏng, lập tức tiến lên đem ngoại bào của mình cởi ra khoác lên trên người Vân Khinh, nhìn mặt nàng có chút tái nhợt nghĩ nàng trúng gió, mi đẹp của hắn hơi hơi nhăn lại. Tiểu nữ nhân này thật đúng là không biết hảo hảo chiếu cố mình! Mùa thu buổi tối gió lạnh, nàng chỉ mặc áo mỏng như vậy đến cũng không sợ bị lạnh, hoàn hảo thư phòng ngay tại trong Minh viện, cách phòng bọn họ không tính là quá xa, bằng không không bị cảm lạnh là không thể! Thực làm cho hắn không bớt lo nha! Hắn không ở bên người nàng nhiệt độ cơ thể của nàng lại trở về thấp.

Cung Mạch Khiêm cho Vân Khinh ngồi ở trên đùi hắn, ôm lấy nàng, ngón tay tao nhã trắng nõn thon dài cầm tay Vân Khinh, để bàn tay lạnh lẽo của nàng nằm trong lòng bàn tay ấm áp của mình, ý đồ dùng chính nhiệt độ cơ thể mình làm ấm áp cơ thể đang lạnh của nàng.

Bộ dáng ôn nhu che chở kia làm Phong Nhiễm Tuyệt ngồi ở đối diện tròn mắt trừng lớn nhanh nhất có thể! Tuy rằng hắn biết Cung Mạch Khiêm lâm vào lưới tình! Nhưng biết là một chuyện, tận mắt gặp lại là một chuyện khác! Má ơi! Này, này, đây là Cung Mạch Khiêm sao?! Sẽ không là bị đánh tráo rồi chứ?! Hắn(NPT) chưa bao giờ biết 'hắn'(CMK) cũng có thể có vẻ mặt ôn nhu như vậy có thể làm người ta chết chìm, phu nhân làm cho hắn rất chấn kinh rồi! Kinh lôi đến hắn cũng không biết nên dùng cái từ gì đến để hình dung tâm tình phức tạp chính mình giờ này, khắc này!

Hơi thở nam tính mãnh liệt bao vây lấy Vân Khinh, nhiệt độ ấm áp truyền đến trên thân thể của nàng, Vân Khinh lẳng lặng ngồi ở trên đùi Cung Mạch Khiêm mặc hắn làm cho thân thể lạnh lạnh của nàng trở lại ấm áp. Nàng cùng Thanh Y vốn là ‘Người’ đã chết lại từng sinh hoạt tại địa phủ, nên cho dù là trọng sinh nhiệt độ cơ thể của các nàng cũng sẽ thấp hơn so với người bình thường, bởi vì các nàng muốn tiếp xúc với quỷ, âm khí càng nặng càng tốt.

Cung Mạch Khiêm nhìn đến biểu tình Vân Khinh ngốc lăng cảm thấy bộ dạng này của nàng thật sự là rất đáng yêu! Nhịn không được ở trên mặt nàng ‘Ăn’ một ngụm đậu hủ. Cảm giác trên mặt nóng ẩm ướt do Cung Mạch Khiêm làm, làm cho Vân Khinh bừng tỉnh, tầm mắt tập trung ở trên mặt hắn sau đó khuynh thân tiến vào lòng hắn ngửi ngửi, ngồi thẳng thân mình thật sâu nhìn hắn, đôi mày đẹp nhăn lại, trong mắt thần sắc như khẳng định cái gì, lại giống như ở nghi hoặc cái gì.

Dáng vẻ này làm cho hai người trước mặt đều không hiểu ra sao, mạc danh kỳ diệu nhìn nàng, nàng muốn làm cái gì?

Ngay tại thời điểm Cung Mạch Khiêm vừa định mở miệng, Vân Khinh lại không hề nhíu mi, thực tự giác tựa vào trong ngực hắn, tìm vị trí thoải mái, cọ cọ cổ hắn bình yên đi vào giấc ngủ.

Cung Mạch Khiêm đầu tiên là sửng sốt một chút, rồi sau đó cười khẽ ra tiếng, bộ dáng, tâm tình thực khoái trá. Có chút không thể tin được nàng vừa rồi ‘Tự giác’! Trong khoảng thời gian này đều là hắn chủ động ‘Niêm’ nàng, tuy rằng nàng không có phản kháng làm cho hắn thật cao hứng, nhưng là chính nàng sẽ không chủ động qua một lần. Lần này Vân Khinh chủ động như thế này có thể làm cho hắn không thể không vui đâu.

“Ngô... Không nên cử động! Ta thật vất vả mới tìm được buồn ngủ!” Bởi vì ý cười mà chấn động trong ngực làm cho Vân Khinh ngủ thật sự không thoải mái, thanh âm mang theo buồn ngủ rầu rĩ truyền đến.

“Hảo hảo. Nàng ngủ đi, ta không ầm ỹ nàng.” Đè nén xuống ý cười mừng như điên, Cung Mạch Khiêm ôm lấy Vân Khinh ôn nhu nói.

Thanh âm lầu bầu nỉ non bay vào trong tai Cung Mạch Khiêm, làm cho hắn càng thêm xác định ý nghĩ trong lòng, tiểu nữ nhân này dần dần đối với hắn có cảm giác ỷ lại sao? Ha ha... Là hiện tượng không sai nha! Cũng không uổng phí hắn vất vả, thống khổ chịu đựng mỗi ngày ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, chỉ có thể sờ không thể ‘Ăn’!

Cung Mạch Khiêm đưa cho Phong Nhiễm Tuyệt một ánh mắt, nhìn đến hắn không tiếng động phất phất tay liền thật cẩn thận mềm nhẹ ôm lấy Vân Khinh về phòng ngủ hai người bọn họ.

P/s: Chap này ta làm xong từ tuần trước nhưng không có thời gian bata nên chưa đăng m.n thông cảm cho ta nha

Chương 17: Ngọ yến ngày hội Trung thu [ thượng ]

Edit: anvils2_99

Phong Nhiễm Tuyệt thần sắc phức tạp nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, có vui mừng, có chúc phúc, còn có một tia hương vị xem kịch vui... Lúc trước các nữ nhân kia xác thực đều so ra kém nàng, nàng thực đặc biệt.

Dù là lần đầu gặp nhau hắn nhìn thấy nàng nhưng cũng nhịn không được ngốc sửng sốt một chút, dung mạo của nàng không phải đẹp nhất, nhưng khí chất trên người nàng là loại lạnh nhạt yên tĩnh mà nữ nhân khác không có được. Tóc dài như mực, như thác nước trút xuống, hé lộ ra dung nhan tinh xảo như nước, da thịt trắng nõn trơn mềm, eo nhỏ trong suốt nắm chặt, đặc biệt nhất chính là cặp đồng mâu kia của nàng như mặt nước trong suốt, lại như đại dương sâu thẳm, đạm mạc xuất trần, vô dục vô cầu, giống nhau là tiên tử lầm lạc phàm trần không thuộc khói lửa nhân gian đạm nhìn hồng trần thế gian.

Nữ tử đặc biệt như vậy cũng khó trách Cung Mạch Khiêm động tâm ý, nàng tựa như thiên sơn tuyết liên một mình trên u nhiên nở rộ, thánh khiết tao nhã, không rành thế sự, không nhiễm bụi trần. Chính là... Nữ tử thanh nhã như thế chỉ sợ hắn cũng sẽ chiếu cố đi...

Ngoài cửa Mạc Ngôn đi vào:“Phong thiếu, phòng đã thu thập tốt lắm.”

“Vậy đi thôi.” Phong Nhiễm Tuyệt đứng dậy vẻ mặt thần bí cười nói. Ha ha... Có trò hay để nhìn, hắn làm sao có thể bỏ qua đây.

......

Sáng sớm ngày hôm sau, Cung Mạch Khiêm vừa rời giường Mạc Ngôn liền đưa cho hắn thiệp mời. Nội dung trên nói là hôm nay là Tiết đoan ngọ sơ ngũ, bảo bọn họ giữa trưa vào trong hoàng cung tham gia tổ chức yến hội, tuy rằng hắn thực không nghĩ đi, nhưng là hoàng hậu ở mặt trên ghi chú rõ mỗi người đều phải trình diện mọi người cùng nhau tề tụ, hắn cũng không hảo từ chối.

Cung Mạch Khiêm ngẩng đầu nhìn mặt trời nhô lên cao, bất đắc dĩ thở dài, hiện tại mặt trời đã lên cao như vậy hơn nữa còn muốn trang điểm cho nàng, thật là tiểu miêu lười này.

Cũng không thể không dậy nổi giường, vốn đang muốn cho nàng ngủ nhiều thêm một chút.

Vẻ mặt bất đắc dĩ tiêu sái vào phòng đi vào bên cạnh giường khuynh thân vỗ vỗ thiên hạ ngủ say trên giường, thanh âm ôn nhu vang lên:“Khinh nhi, tỉnh tỉnh, nên rời giường, Khinh nhi.”

Trên giường thiên hạ giật giật, hơi hơi túc túc mày liễu chậm rãi ngồi dạy, mở mắt, trong mắt mang theo nồng đậm buồn ngủ, mê mang hỏi:“Vì sao?” Nàng buồn ngủ quá! Ngày hôm qua, nửa đêm đi tìm hắn sau mới ngủ được.

Nhìn bộ dáng Vân Khinh hiện tại mơ hồ đáng yêu, Cung Mạch Khiêm nhịn không được tiến lên hôn nàng một ngụm, đang mông lung buồn ngủ mỗ nữ hoàn toàn không biết đến mình bị người nào đó cấp ‘Khinh bạc’, hoặc là nói nàng đã có thói quen thường thường bị người nào đó ở tình huống nàng không hề phòng bị ‘Ăn đậu hủ nàng’.

Trộm được hương người nào đó tâm tình tốt! Tiếp tục ôn hòa nói:“Hôm nay là tiết đoan ngọ, ở trong cung hoàng hậu tổ chức ngọ yến, bảo chúng ta đều phải có mặt, nói là ngày hội đoan ngọ mọi người hảo hảo cùng nhau cùng một chỗ tề tụ, này cũng là quy củ hàng năm ở hoàng cung.”

“Ngô... Tiết đoan ngọ?” Vân Khinh oai đầu, bộ dáng hình như là trầm tư, đồng mâu buồn ngủ cũng rút đi một chút, nhưng thực hiển nhiên nàng còn không có hoàn toàn tỉnh táo lại. Nghĩ nghĩ cuối cùng quyết định “Không cần! Ta muốn đi ngủ!” Nói xong liền hướng một bên ngã xuống suy nghĩ muốn tiếp tục đi ngủ.

Cung Mạch Khiêm nhìn đến lập tức nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, đem nàng ôm đến trong lòng mình nhu thanh:“Khinh Nhi ngoan! Không đi không được.”

“......” Không để ý tới Cung Mạch Khiêm, Vân Khinh ngửi trên người hắn phát ra mùi cỏ xanh làm nàng cảm thấy thoải mái ý muốn tiếp tục ngủ của nàng lại dâng cao, hưởng thụ ấm áp trên người hắn.

Cung Mạch Khiêm gặp người trong lòng trực tiếp không để ý tới hắn, ở trong lòng hắn tiếp tục ngủ, có chút dở khóc dở cười bất đắc dĩ nói:“Ngươi a! Thật sự là cái tiểu miêu lười!”

Thanh âm trầm thấp khêu gợi mềm nhẹ ở trên đầu Vân Khinh vang lên, người trong lòng như trước không tiếng động, Cung Mạch Khiêm bất đắc dĩ, đành phải nhận mệnh chính mình động thủ giúp nàng mặc quần áo, rửa mặt.

......

“Chậc chậc chậc, nàng cũng quá có thể ngủ đi!” Bên trong xe ngựa dịch dung thành gã sai vặt thanh tú, Phong Nhiễm Tuyệt nhìn bộ dáng Cung Mạch Khiêm thật cẩn thận ôn nhu che chở Vân Khinh ở trong lòng hắn ngủ cảm thán phe phẩy đầu nói. Xe ngựa chạy một đường từ vương phủ, hiện tại đã nhanh đến hoàng cung thế nhưng nàng còn không có tỉnh?! Này cũng quá có thể ngủ đi?!

“Không cần ầm ỹ đến chủ tử.” Bên trong xe Thanh Y lạnh lùng liếc liếc mắt nhìn Phong Nhiễm Tuyệt một cái nói.

“Ân ân ân! Tiểu nhân cẩn nghe mỹ nhân muội muội dạy bảo, im lặng, im lặng.” Nghe được lời nói của Thanh Y, Phong Nhiễm Tuyệt vội vàng gật đầu nói, bộ dáng nịnh nọt thật đúng là có tiềm năng làm thiếp.

“......” Thanh Y hoàn toàn không nhìn hắn.

Phong Nhiễm Tuyệt thấy Thanh Y nhìn cũng không nhìn hắn liếc mắt một cái, u oán, làm ơn! Tốt xấu hắn cũng là một cái tuyệt thế mĩ nam đi? Cố tình ở trước mắt hai nữ nhân này đều không có sự tồn tại của hắn, đối với hắn nhìn như không thấy. Danh hoa có chủ ‘Ngu mỹ nhân’ nhìn không thấy sức quyến rũ của hắn cũng không sao dù sao người ta có nam nhân, nếu như nàng thực thích mình hắn sẽ khóc đến chết mất... Thê tử bằng hữu không thể đụng nha, nhưng là 'Băng mỹ nhân' này tại sao lại không để ý gì đến hắn như vậy chứ? Hỏi mười câu không trả lời một câu! Hắn đường đường là Trang chủ tuyệt ẩn sơn trang, khi nào thì rơi giá đến như vậy? Qủa là chưa từng chịu đãi ngộ như vậy?! Ô ô... Mị lực nam tính của hắn a... Tự tôn nam nhân của hắn a... Thật sâu bị đả kích!...

Phong Nhiễm Tuyệt u oán ở một bên trong xe không người nào để ý đến, như thế nào cũng thấy giống như nàng dâu nhỏ bị vứt bỏ.

Bởi vì nguyên nhân Cung Mạch Khiêm thân thể suy yếu, Cung Huyền Minh đặc biệt cho phép xe ngựa hắn có thể tiến vào nội cung.

“Khinh Nhi, tỉnh tỉnh, chúng ta đã đến.” Cung Mạch Khiêm vỗ nhẹ nhẹ lưng Vân Khinh ôn nhu nói.

“Ngô... Ân, đến sao?” Vân Khinh nhu dụi mắt, ánh mắt buồn ngủ mông lung có chút mờ mịt ngạc nhiên hỏi.

Nhìn đến nàng bộ dáng mờ mịt, làm cho Cung Mạch Khiêm ôm nàng nhịn không được muốn tiến lên hôn môi nàng, đáng tiếc địa điểm không đúng, đành phải chịu đựng. Giúp nàng sửa sang lại?

Phong Nhiễm Tuyệt nhìn đến trong mắt Cung Mạch Khiêm mâu quang lóe lên rồi biến mất giống như muốn tìm thần sắc bất mãn, trong mắt phượng hiện lên ý cười trêu tức. Ha ha... Hắn lưu lại quả nhiên là đúng!

Xuống xe ngựa, Cung Mạch Khiêm nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Vân Khinh, y phục trên người như là một cặp trời đất tác hợp, Cung Mạch Khiêm mặc y phục màu thủy lam câu biên* màu trắng trường bào phụ trợ dáng người thon dài của hắn, trên mặt tao nhã luôn mang theo nụ cười như gió xuân, Vân Khinh thì là y phục cung trang màu thủy lam thêu hoa màu trắng, lại hiện ra khí chất xuất trần lạnh nhạt của nàng, mĩ không giống phàm nhân, hai người đứng chung một chỗ nam ôn nhuận như ngọc, nữ thanh nhã lạnh nhạt, nghiễm nhiên một đôi thần tiên quyến lữ bộ dáng tiện nỗi bật trong những người bên ngoài.

(*)câu biên: viền áo

Mạc Ngữ, Thanh Y còn có dịch dung thành gã sai vặt thanh tú Phong Nhiễm Tuyệt theo sát ở phía sau hai người bọn họ.

“Tam hoàng đệ?!” Một thanh âm mang theo kinh ngạc truyền đến, theo tiếng đi tới, chỉ thấy một cái thân huyền sắc trường bào tuấn mỹ nam tử hướng Cung Mạch Khiêm bọn họ bên này đi tới, cả người tản ra quý khí cùng phong phạm con cháu hoàng gia. Cung Diệc Diệp đến gần bọn họ nhìn đến Vân Khinh thanh nhã đạm mạc trong lòng hiện lên một tia cảm giác khác thường, lần trước vội vàng nhìn thoáng qua căn bản là không thấy được dung mạo của nàng, không nghĩ tới Tướng phủ Sát tinh Đại tiểu thư sinh ra lại xuất trần như thế, đáng tiếc là không được phụ thân mình sủng ái. Nghĩ đến đây Cung Diệc Diệp ở trong lòng thở dài, hắn cần là người có lực lượng có thể giúp hắn thượng vị, nàng liền... Dù sao chờ khi hắn thượng vị muốn bao nhiêu nữ nhân mà chẳng có! Áp chế sự khác thường trong lòng xong, trên mặt lại bày ra tươi cười thân mật, nói:“Thật là ngươi a! Ta còn tưởng Hoàng huynh nhìn lầm rồi chứ! Hoàng huynh còn chưa chúc mừng Tam hoàng đệ mừng Đệ có được kiều thê, có thể lấy được mỹ vương phi như thế tam hoàng đệ thật sự là hảo phúc khí a! Khiến hoàng huynh ta đây thực là hâm mộ!”.

Loading...

Xem tiếp: Chương 18: Ngọ Yến [ Trung ]

Loading...