Kế Hoạch Mai Mối Chương 41 - 42
Chương trước: Chương 39 - 40
Chương 41: Tín vật
Dù mới đầu đông, trên đường đã có người mặc áo khoác dày, quàng khăn len, đi găng tay len, mũ nón đầy đủ, trông như một quả cầu tròn vo, vừa ấm áp lại vừa buồn cười. Bà mối hẹn gặp Hạ Hà Tịch ở quán cà phê nhưng cuối cùng lại chạy xuống dưới, đứng bên đường vừa ngắm người qua lại vừa đợi Hạ Hà Tịch.
Hết đèn đỏ rồi đến đèn xanh, cây ngô đồng to lớn giờ chỉ còn là một cái gốc trơ trụi, lẻ loi bên đường…Dù hơi lạnh nhưng bầu không khí ở đây vẫn tốt hơn trong quán cà phê. Khi Hạ Hà Tịch tới thì thấy Tô Tiểu Mộc đang đút hai tay vào túi áo khoác, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, anh bất giác bước nhanh tới gần cô. Đứng trước mặt bà mối, giọng anh hơi cuống lên: “Sao lại chạy xuống đây? Nhỡ lạnh thì làm sao?”
Một bàn tay to lớn vươn tới, kiểm tra xem cô có lạnh không, cô lắc đầu: “Trong đó chán lắm”.
Hai người im lặng, cứ im lặng đứng như thế. Hôm nay, hai vợ chồng không ra sân bay tiễn Jamie là vì đang chuẩn bị đi xem áo cưới. Theo ý của Hạ Hà Tịch, dù có con thật hay không, lễ cưới không thể hoãn được nữa, phải tranh thủ tổ chức luôn dịp này. Còn nữa, Hạ Hà Tịch hiểu, giữa hai người còn thiếu một tín vật quan trọng…
“Đi thôi, người ở cửa hiệu áo cưới đang chờ mình rồi.” Hạ Hà Tịch nắm tay bà mối, vừa nói vừa kéo bà mối đi, nhưng có cảm giác bị đằng sau kéo lại, ngoảnh lại nhìn thì thấy bà mối vẫn đứng im tại chỗ, cắn môi hỏi: “Hạ Hà Tịch, trước khi tới cửa hiệu áo cưới, em có chuyện muốn hỏi anh.”
“…” Đúng lúc đó, một cơn gió thổi qua, bà mối khẽ rùng mình. Hạ Hà Tịch ôm cô vào lòng, giọng anh khàn đi, dễ nghe mà quyến rũ, anh nói: “Lên xe rồi nói, ở đây lạnh lắm.”
Trong xe, hai người thấp thỏm lo âu. Hạ Hà Tịch liếc nhìn bà mối một cái, khóe miệng bất giác nhếch lên. Tất nhiên anh biết bà mối muốn nói gì, hỏi gì, chỉ không biết với người miệng rộng như Jamie, rốt cuộc cô ta đã nói bao nhiêu, liệu có gây hiểu lầm không đáng có không? Nhưng nói đại khái thì cô Hạ nhà mình rất tiến bộ, ít ra, cô hiểu chuyện ghen tuông là thứ gia vị cần thiết trong cuộc sống hôn nhân.
Tô Hiểu Mộc vẫn cúi đầu, khuấy khuấy cốc trà sữa nóng Hạ Hà Tịch mua cho, ủ rũ nói: “Em từ nhỏ tới lớn hay qua loa đại khái, lơ đễnh cẩu thả, tính tình chẳng khác gì con trai. Hồi còn đi học, có bạn trai thích em, em lại chẳng cảm thấy gì, mãi tới khi người ta chuyển mục tiêu khác em mới bất giác nhận ra…” Bà mối thở dài, ngẩng lên nhìn Hạ Hà Tịch: “Thế nên sống hơn hai mươi năm, em mới nở hai bông hoa đào. Một bông là Ninh Nhiên, một bông là anh…”
Nói xong, trong xe bỗng trở nên lạnh lẽo. Hạ Hà Tịch chờ lâu sau vẫn không thấy bà mối nói tiếp, đành hỏi: “Rồi sau đó?” Hay là…anh Hạ mong có sau đó? Nghĩ tới đây, bà mối bổ sung thêm: “Nếu sau này em có gặp bông đào nào ở ngoài, nhất định sẽ báo cho anh Hạ biết.”
Hạ Hà Tịch tròn mắt, dở khóc dở cười nhìn bà mối: “Thế rốt cuộc cô Hạ muốn nói gì? Ông xã xin được thỉnh giáo.”
“Ừ…” Tô Hiểu Mộc gật đầu, rất hài lòng với sự ngoan ngoãn, biết nghe lời của ông chồng. Cô im lặng một lúc, lại uống thêm ngụm trà sữa nóng hổi, rồi mới chậm rãi nói: “Nếu phu nhân ta đã công khai rõ ràng lịch sử tình yêu…đồ khốn nhà chàng còn không khai rõ mấy bông đào héo ra cho ta đi!!!!!”
Sau tiếng gào đau tai, Hạ Hà Tịch đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy trong mắt cô Hạ đã bùng lên ngọn lửa nhỏ, xem ra, lời ngon ý ngọt bình thường không dùng được rồi. “Hạ Hà Tịch, anh cũng vô liêm sỉ lắm đấy, rốt cuộc anh đã trêu ghẹo bao nhiêu cô rồi hả? OK, chúng ta bỏ qua mười tám cô em gới thiệu cho anh, ngoài vợ cũ ra thì anh còn hồng nhan tri kỷ khác, đúng không?”
Hạ Hà Tịch giật mình, nhưng vẫn mỉm cười đáp: “Nhóc, anh sống gần ba mươi năm rồi, nhưng cũng chỉ nở có hai bông hoa đào.” Bà mối im lặng, nhìn Hạ Hà Tịch xòe ngón tay ra, nheo mắt cẩn thận đếm: “Lúc anh đi học không được dễ nhìn như cô Hạ, nên chẳng có cô nào theo cả. Nhưng khổ nỗi lại thầm yêu một cô gái, sau này gặp lại tưởng rằng có cơ hội, nhưng cố gắng hết lần này đến lần khác, cuối cùng lại bị trúc mã của đối phương đánh bại. Thế nên, anh thu dọn hành lý, mang theo bông hoa tan nát của mình trốn tới Đức. Tưởng rằng sẽ chẳng bao giờ gặp được bông hoa đào của mình, ai dè…Giờ bông hoa đào tươi đẹp thứ hai của anh đã nở…không phải là phu nhân em sao?”
Tô Tiểu Mộc đang chăm chú nghe Hạ Hà Tịch nói, nhưng tới câu cuối đột nhiên có cảm giác đầu ngón tay lành lạnh. Cúi đầu nhìn thì ngạc nhiên tới mức suýt kêu lên, một chiếc nhẫn kim cương đã được lồng vào ngón áp út của cô một cách nghiêm chỉnh, kích thước cũng vừa vặn. Từ trước tới nay, bà mối chẳng hề có hứng thú với đồ trang sức, chuyện nhẫn cưới không phải chưa từng nghĩ tới, nhưng thấy trên tay mình chỉ quấn quấn mấy cái vòng mà đánh chữ đã bất tiện lắm rồi nên cô không nhắc tới nữa, dù sao cũng chẳng có ai theo đuổi mình. Thế nhưng, với gã họ Hạ kia, bà mối vẫn đắn đo việc mua “vòng chó” cho anh đeo, thể hiện quyền sở hữu tuyệt đối của nhà họ Tô. Nhưng còn chưa kịp hành động thì đã bị đối phương tròng cái “vòng chó” vào tay mình rồi.
Bà mối bất giác cử động ngón tay. Chiếc nhẫn đính kim cương có kiểu dáng đơn giản, viên kim cương nhỏ nhắn, khiêm tốn nhưng không hề mất giá. Cô tặc lưỡi: “Sao tự nhiên lại nhớ tới…”
Hạ Hà Tịch vỗ vỗ đầu cô, ngắt lời cô bằng hai từ đơn giản: “Tín vật.”
Nghe xong, Tô Tiểu Mộc lại nghịch ngợm xoay xoay cái nhẫn trên tay. Nhìn màu sắc rực rỡ phản chiếu từ nhiều hướng khác nhau, trong lòng cô tràn ngập những đóa hoa nhỏ. Tín vật? Con cáo họ Hạ kia muốn nói là “tín vật đính ước” nhưng vì xấu hổ nên lược mất hai chữ sau rồi sao?
Bà mối đang cảm động thì nghe Hạ Hà Tịch xấu tính bổ sung thêm: “Tín vật nhốt nuôi, chứng tỏ em là thú cưng nhà họ Hạ nuôi, người lạ đừng quấy rầy.”
Tô Tiểu Mộc lườm con cáo nhà họ Hạ một cái, buông tay, hắng giọng nói: “Anh Hạ, hình như chủ đề lúc nãy của chúng ta vẫn chưa nói xong.” Tuy rằng kim cương là thứ bền nhất, cứng nhất, nhưng có “bền nhất, cứng nhất” thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm lay động quyết tâm tra hỏi ông chồng yêu quý của cô được.
Nếu trước đây bà mối không thèm nghe, không thèm hỏi chuyện của Jamie, thái độ còn hơi né tránh, thì bây giờ, cô đã hoàn toàn tháo gỡ được khúc mắc trong tim. Nếu đã quyết tâm cùng nắm tay người ấy tới trọn đời, bạn nhất định phải có dũng khí để hiểu và tiếp nhận quá khứ của anh ấy. Yêu anh ấy, phải chấp nhận tất cả những điều anh ấy có.
Hạ Hà Tịch nghe thế cũng không hoảng loạn vì bị tra hỏi, anh nhếch môi, thản nhiên đáp: “Thì yêu đơn phương đâu tính là hoa đào chứ? Từ Jamie, Châu tài nữ đến Lộ Lộ, bọn họ đều là yêu đơn phương thôi.” Nói đơn giản là, từ trước tới nay anh chưa hề rung động.
Bà mối nhìn con cáo già họ Hạ giơ tay thề thốt, trông cái vẻ vô tội, bèn cong môi lên, đắn đo một lúc rồi mở miệng nói: “Tại sao khi ấy anh lại thỏa thuận kết hôn với Jamie? Cô gái tới Đức tìm anh…”
“Ừ”, Tô Tiểu Mộc còn chưa nói hết, Hạ Hà Tịch đã ngắt lời cô. Anh nắm tay cô, đưa lên miệng dụi nhè nhẹ: “Còn nhớ anh đã kể với em, sau khi bố mẹ anh qua đời, anh được người ta nhận nuôi mới học xong đại học không? Cô gái đó…Quả Quả là con gái của gia đình ấy. Anh chỉ có thể nói rằng, từ trước tới nay anh luôn coi cô ấy là em gái, cũng có thể do anh bảo vệ cô ấy quá nhiều, hoặc có lẽ đã phát tín hiệu sai cho cô ấy, khiến cô ấy nhầm lẫn thứ tình cảm ấy chính là tình yêu…”
Nói đến đây, hình như Hạ Hà Tịch nhớ tới chuyện buồn phiền gì đó, sự chán ghét lóe lên trong mắt anh rồi biến mất, nhưng bà mối vẫn dễ dàng nhìn thấy. Một lát sau, chân mày anh mới dãn ra, trên khuôn mặt lại ánh lên vẻ dịu dàng. Anh vuốt mái tóc của bà mối, nhẹ nhàng nói: “Chuyện của anh một hai câu không nói rõ được đâu. Khi nào xử lý chuyện công ty ổn thỏa, chúng ta xin nghỉ đi du lịch mấy hôm, tới lúc đó anh sẽ từ từ kể cho em nghe, em phải làm thính giả ngoan của anh đấy…”
Nói xong, gương mặt Hạ Hà Tịch lại trầm xuống: “Tới khi chuyện này kết thúc, anh sẽ không nợ nhà họ Mục cái gì nữa.” Nghe tới ba chữ “nhà họ Mục”, chẳng hiểu sao tay bà mối lại run rẩy. Trực giác nói với cô rằng, chuyện con cáo nhà họ Hạ này muốn làm và tập đoàn Chính Uy, Hà Kiên Vũ đều có liên quan tới nhau. Nhưng vừa nghĩ tới chuyện nhức đầu, bà mối lại lắc lắc bỏ qua: “Thôi đi, không tới cửa hiệu áo cưới nữa, chúng ta xuống xe đi mua sắm đi?”
Đôi mắt con cáo họ Hạ kia sáng lên: “Hả?”
Bà mối nâng tay lên nhìn chiếc nhẫn kim cương, bĩu môi nói: “Nếu anh Hạ tặng em tín vật tốn kém như thế, em cũng phải có đi có lại chứ? Em cũng mua cho anh một cái “vòng chó” đeo xem sao!”
Hạ Hà Tịch bật cười: “Đồ rẻ tiền anh không cần đâu.”
Bà mối nghe vậy thì rất khí thế đập vai chồng: “Không sao, em mua anh trả tiền. Không phải chức năng của các đức ông chồng thể hiện chính ở hai việc quét thẻ và làm ấm giường sao, em cho anh cơ hội được thể hiện đấy!”
Hạ Hà Tịch: “…”
Chương 42: Người xưa
Hai vợ chồng lượn qua lượn lại ở khu mua sắm, cuối cùng cũng dừng lại trước cửa hiệu đồ trang sức, nơi anh Hạ đã mua chiếc nhẫn kim cương tặng bà mối. Cô nhân viên bán hàng thấy Hạ Hà Tịch thì có chút kinh ngạc, đang định mở miệng hỏi thì thấy đối phương lặng lẽ lắc đầu ra hiệu, thế nên cũng ngầm hiểu ý mà im lặng.
Tô Tiểu Mộc chọn rất lâu, ưng ý một chiếc nhẫn cưới có phong cách đơn giản, mộc mạc. Thứ nhất là rất hợp với chiếc nhẫn kim cương của bà mối. Thứ hai là giá cả cũng hợp lý. Thứ ba là không thấy chú rể họ Hạ thắc mắc, phản đối. Nên chưa tới nửa tiếng sau, bà mối quyết định chọn chiếc nhẫn ấy. Hạ Hà Tịch rất tự giác rút ví tiền ra, nhưng bà mối đã ngăn lại: “Để em trả.”
Hạ Hà Tịch cười cười: “Không phải cô Hạ nói em mua anh trả tiền sao?”
Bà mối chống nạnh, hừ giọng: “Tiền của anh không phải tiền của em chắc? Còn nữa, kiểu “vòng chó” này…phải tặng lẫn nhau mới có ý nghĩa.” Nói xong, trên gương mặt bà mối hiện lên hai vệt đỏ rất khả nghi, chỉ sợ Hạ Hà Tịch cướp mất phần, cô liền chạy tới quầy thu ngân đẻ thanh toán.
Bên này, Hạ Hà Tịch lịch sự gật đầu với cô nhân viên bán hàng, giọng nói lạnh lùng, bình tĩnh: “Khi nãy cảm ơn cô.”
Cô nhân viên lắc đầu, cười khẽ: “Anh Hạ và cô Hạ rất hiểu nhau, không biết mà cũng có thể chọn cùng một cặp nhẫn, hai người đúng là có thần giao cách cảm, chuyện gì cũng biết mà!” Hóa ra, khi con cáo họ Hạ chọn nhẫn kim cương cho bà mối ở đây, nhân viên bán hàng không chịu bỏ qua chú dê béo này, bèn sử dụng mọi phương pháp để Hạ Hà Tịch mua nhẫn đôi.
Hạ Hà Tịch vốn cũng không quan tâm đến mấy thứ đồ trang sức này nhưng không thoát khỏi ba tấc lưỡi của nhân viên bán hàng, nên anh cũng chọn một chiếc nhẫn hợp với chiếc nhẫn kim cương của bà mối, định khi nào kết hôn mới đưa cho cô, để cô tự tay đeo cho mình, ai ngờ cô vợ nhỏ lại kiên quyết muốn “có qua có lại”.
“Nhưng anh Hạ này”, cô nhân viên bán hàng do dự, “Nếu đã có một chiếc nhẫn rồi, giờ cô Hạ lại mua một chiếc có cùng kiểu dáng thì…” Còn chưa nói hết câu, Hạ Hà Tịch đã lắc đầu cười tủm tỉm. Giọng nói vẫn lạnh lùng, nhưng trong đó lại có phần vui sướng, nụ cười trên gương mặt anh tuấn bớt đi vẻ xa cách: “Của cô ấy tặng sao giống của tôi mua được?” Nói ra thì đây là món quà đầu tiên cô Hạ tặng cho mình mà!
Bà mối được Hạ Hà Tịch dắt đi trong ánh mắt ghen tỵ của mấy cô nhân viên bán hàng. Sau khi lồng chiếc nhẫn vào tay anh, bà mối hưng phấn ngút trời, kiễng chân xoa đầu anh, noi: “Ngoan, từ nay anh sống là cáo nhà họ Tô, chết là ma nhà họ Tô, vượt ra là kẹp đứt cái đuôi cáo đấy nhé…”
Hạ Hà Tịch cũng pha trò: “Không ngờ cô Hạ của chúng ta lại có nhiều tiền thế đấy, nói quét là quét ngay, chẳng đau lòng chút nào.” Mua sắm như thế không giống tác phong của bà mối cho lắm.
Bà mối vênh mặt: “Đôi khi con gái cũng phải quyết tâm với mình một chút chứ!” Chiếc nhẫn kim cương mười nghìn tệ đổi lấy một tấm phiếu cơm trường kỳ, cuộc làm ăn này chắc chắn không thiệt, món tiền này bà mối vẫn cho qua được.
Vì bà mối kéo đi mua nhẫn nên khi hai người tới cửa hiệu áo cưới đã muộn hơn nửa tiếng. Hạ Hà Tịch đi đậu xe, Tô Tiểu Mộc vào trước, tìm nhân viên phụ trách làm việc với hai người. Nhưng vừa mới đẩy cửa đi vào đã thấy một cặp mặc đồ cô dâu chú rể đi ngang qua mình.
Cô dâu cài tấm voan trắng, mặc váy cưới trắng tinh, chú rể ở đằng sau giúp cô ôm một đống quần áo. Một cặp vợ chồng được mấy nhân viên của cửa hiệu vây quanh, hình như đang chuẩn bị ra ngoài chụp ngoại cảnh. Đang cúi đầu không để ý, ai ngờ, cô dâu đi qua mình được mấy bước thì vòng trở lại.
Tô Tiểu Mộc nhìn chân váy cưới trắng tinh, chán nản ngẩng lên thì thấy cô dâu đang chớp chớp cặp lông mi giả, lên tiếng chào hỏi mình: “Tiểu Mộc? Tô Tiểu Mộc? Chị không nhận lầm người chứ? Chị là Diệp Tuyết Quân này!”
Diệp Tuyết Quân? Trong đầu bà mối cấp tốc lục lọi cái tên này. Hình như hồi học đại học…có một chị tên là Diệp Tuyết Quân cùng tham gia một câu lạc bộ với bà mối, chị ta lại là bạn học cùng với anh hai, thế nên rất quan tâm đến cô. Sau này, Diệp Tuyết Quân tốt nghiệp trước, hình như được bố sắp xếp vào cơ quan, từ đó không còn gặp lại nữa.
Bây giờ gặp lại, thật đúng là… đàn chị này không còn giống trong ký ức của cô nữa. Trên gương mặt phát tướng của Tuyết Quân được trát một lớp phấn dày. Hồi học đại học, da chị ta đã rất tệ, giờ có lẽ còn tệ hơn, xem ra thợ trang điểm đã rất khổ cực. Bà mối thấy vậy bèn cười cười, Diệp Tuyết Quân vội vàng kéo ông chồng sắp cưới tới giới thiệu. Bà mối nhìn đối phương một cái, gật đầu cười tủm tỉm: “Chào anh!”
Anh chàng sắp làm chú rể cũng gật đầu đáp lại: “Chào cô!”
Tuyết Quân vẫn đang đắm chìm trong vui sướng vì “thế giới này thật quá nhỏ bé, đi chụp ảnh cưới mà cũng gặp được người quen”, liền kéo bà mối lại, ríu rít hỏi thăm từ anh hai Tô Cẩm Trình tới nhà họ Tô. Diệp Tuyết Quân đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền nói: “Đúng rồi, bọn chị vẫn chưa tìm được phù dâu. Mấy đứa em chị lập gia đình còn sớm hơn cả chị, hay Tiểu Mộc làm phù dâu cho chị nhé?”
Vừa nói xong, không để bà mối từ chối, chú rể đã mở miệng ngăn cản: “Không phải nói để đồng nghiệp làm phù dâu sao? Sao lại thay đổi?” Diệp Tuyết Quân hờn dỗi: “Đương nhiên phù dâu là người bên nhà gái vẫn tốt hơn. Em nói phải không, Tiểu Mộc?”
Bà mối sờ mũi cười ngu ngơ. Từ trước tới nay, cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày…sẽ làm phù dâu của bọn họ. Cô im lặng một lát rồi giơ tay phải lên: “Xin lỗi chị Tuyết Quân, em kết hôn rồi, hình như phù dâu phải là người chưa kết hôn nhỉ?”
Diệp Tuyết Quân thấy vậy thì chán nản đáp: “A…Sao chị lại quên mất nhỉ, em tới cửa hiệu áo cưới cũng để chụp ảnh cưới đúng không? À, chồng em đâu?” Diệp Tuyết Quân vừa dứt lời, Hạ Hà Tịch đã xuất hiện ở cửa, thời gian khớp tới nỗi làm bà mối hoài nghi, có phải con cáo kia cố ý đứng ở cửa xem kịch không?
“Ông xã!” Bà mối vẫy tay với Hạ Hà Tịch, thốt lên từ “ông xã” mà chẳng mấy khi cô gọi. Khi Hạ Hà Tịch tới trước mặt mấy người, bà mối giới thiệu: “Đây là chồng em, Hạ Hà Tịch. Đây là đàn chị ở trường đại học của anh hai, Diệp Tuyết Quân, đây là chồng chị ấy… À…xin hỏi anh tên là gì ạ?”
Sắc mặt của anh chàng sắp làm chú rể chuyển từ xanh sang trắng. Anh ta cúi đầu để ổn định lại tâm trạng, hạ giọng bật ra hai chữ: “Ninh Nhiên.”
Hạ Hà Tịch nhếch môi, giơ tay ra nói: “Chào anh, anh Ninh!”
Ninh Nhiên bắt tay Hạ Hà Tịch, khó khăn lắm mới nói được câu “xin chào”. Diệp Tuyết Quân trao đổi số điện thoại với bà mối xong mới vui vẻ ra ngoài chụp ngoại cảnh. Hạ Hà Tịch và bà mối ngồi trên sofa chờ nhân viên cửa hiệu tới. Con cáo họ Hạ nhìn sắc mặt vợ mình, noi: “Anh rất mừng là em không làm như đã nói trước đây, thấy cậu ta là dần cho một trận đã đời, không thì…” Hạ Hà Tịch cười ngượng ngùng: “Không thì chúng ta phải đổi công ty tổ chức đám cưới mất.”
Tô Tiểu Mộc uống một hơi cạn sạch chén trà, thở dài, nói: “Không phải em nể mặt đàn chị mới không vạch mặt anh ta ngay tại trận, chỉ là…cảnh còn người mất, ngay khi nhìn thấy anh ta, đột nhiên em thấy không còn sức lực, sự phẫn nộ, thương tâm gì đó cũng không còn.”
Hạ Hà tịch nắm tay bà mối: “Thực ra, dù em có khó chịu anh cũng có thể hiểu, anh đảm bảo thời điểm quan trọng này sẽ không ghen đâu.”
Nghe thế, Tô Tiểu Mộc bật cười khúc khích, lắc đầu, bình tĩnh nói: “Anh xem, anh ta vòng qua vòng lại, cuối cùng vẫn không thể ở bên nữ thần trong tim anh ta được, mà lại chọn một cô gái bình thường, thậm chí không bằng em. Trên thế giới này, sẽ có một người dạy anh yêu là gì? Họ chưa chắc đã sống với ta đến đầu bạc răng long, thậm chí không được ở bên nhau, nhưng nhất định sẽ khắc ghi trong lòng. Ninh Nhiên là người dạy em yêu là gì, thế nên em đã hận anh ta mất mấy năm, hận tới nỗi em quên mất tại sao lại hận? Tại sao lại đau? Cuối cùng chỉ còn lại sự lặng lẽ với nhau.”
Trên đời này, thứ độc ác hơn “biết anh ấy sống không tốt, tôi an tâm rồi” là “anh ta có sống tốt hay không, tôi không quan tâm”. Vì điều ấy thể hiện rằng bạn đã thức sự buông tay. Bà mối nghĩ, khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Nhiên, cô đã buông tay thật rồi.
Hạ Hà Tịch im lặng, mãi sau mới nhìn vợ bằng ánh mắt kiên định, nhẹ nhàng nói: “Thực ra em không khó chịu khi nhìn thấy cậu ta, vì em đã có anh rồi.”
Tô Tiểu Mộc không nhịn được cười, dù câu này rất tự phụ, nhưng…vẫn xem như có chút đạo lý. Hạ Hà Tịch lại nói: “Thế hôn lễ của họ, em có đi dự không?”
Bà mối nhướn mày: “Đi chứ, sao lại không đi?” Đã tới nước này, tận mắt chứng kiến lễ cưới của trúc mã cũng không dễ dàng nhỉ? Hạ Hà Tịch nói đúng, may mà có anh ấy, không thì, ai biết được hôm ấy cô có phá hoại lễ cưới của người ta không?
Xem tiếp: Chương 43 - 44