Hương Vị Tình Yêu Chương 02 Phần 1
Chương trước: Chương 01 Phần 2
Chương 2
Nếu nói lần đầu gặp Trình Chân, tôi đã bị hấp dẫn bởi đôi mắt sáng rực của cậu ấy. Thì lần này, khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ tấm lưng Trình Chân đã khiến tôi rung động.
Khi cậu ấy gọi tôi là “chị Tiểu Vi”, sự mơ hồ như đã tan biến, kí ức ngày xưa trong phút chốc hiện lên một cách rõ rệt.
Có một số người, bạn càng muốn tránh thì lại không thể tránh được. Tính ra tôi cũng đã rời khỏi nhà họ Trình được gần bảy năm rồi, lúc đó tôi rời đi một cách nhẹ nhàng, đến nay cũng đã bảy năm rồi, đúng là thời gian trôi qua như con thoi. Tại sao lại vẫn gặp lại nhau?
Trong trí nhớ của tôi, gia đình Trình Chân không sống ở biệt thự.
Trình Chân như nhìn ra điều tôi đang nghi hoặc, giải thích: “Sau khi chị đi được hai năm thì nhà em cũng chuyển đi.”
Năm ấy tôi tám tuổi, mẹ tôi qua đời do tai nạn. Chú Trình là bạn cũ của mẹ tôi đã đón tôi đến nhà chú ấy sống. Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ sẽ ở tạm nhà họ một thời gian, nhưng không ngờ, do bố tôi phải chuyển sang chi nhánh công ty tại nước ngoài nên tôi đã ở lại nhà họ Trình hai năm liền.
Qua ánh sáng mờ ảo của đèn màu, tôi thấy Trình Chân đã cao lên rất nhiều, chỉ có làn da vẫn trắng như khi còn bé, và dáng người toát lên vẻ điềm đạm của một trí thức.
Mái tóc đen che lấp đường viền tai càng làm tăng thêm vẻ đẹp trai. Khi cười, đôi mắt cậu ấy hơi híp lại, sống mũi cao thẳng, khóe miệng hơi nhếch lên. Nụ cười của cậu ấy rạng rỡ đến chói mắt.
Tôi nắm chặt tay, lập tức nhớ lại lần gặp cậu ấy ở biệt thự hôm trước, trong lòng bỗng cảm thấy bất an, hóa ra có những cuộc gặp mặt đã ngầm được sắp đặt trước.
“Không phải chị đã sớm quên em rồi đấy chứ?”, ánh mắt Trình Chân nhìn tôi, tôi lập tức cúi đầu, cậu ấy điềm tĩnh nói tiếp, “Những chuyện hồi nhỏ em vẫn nhớ rất rõ, chỉ là không ngờ mới gặp lại nhau được mấy ngày mà chị đã cho em xem màn kịch hay như vậy rồi.”
Nghe nói thế, tôi như thấy tiếng sấm vang lên đâu đó. Trình Chân thu lại nụ cười, nháy mắt nhìn tôi.
Tôi vẫn còn đang lúng túng thì có người đi đến vỗ vào vai Trình Chân nói: “Trình Chân, hóa ra là cậu đến rồi à, sao không vào trong? À, gặp người quen à?”
Trình Chân lại quay ra nhìn tôi, nghiêng người cười với người bên cạnh, nói: “Mình định vào rồi, mình gọi điện tìm cậu còn gì, đúng lúc đấy thì xem được trò hay.”
Người kia ngay lập tức hỏi lại: “Mình bỏ lỡ mất vụ gì hay ho rồi à?”
Khóe miệng Trình Chân hơi cong lên, nói với người kia: “Không có gì, lại chuyện tình tay ba đau khổ.”
Người kia vừa nghe thấy thế lập tức tỏ ra vô cùng hứng thú, hỏi: “Chả trách vừa nãy nghe mấy người bên kia bàn tán có người bị ăn bạt tai, ai mà đen vậy chứ?”
Trình Chân đá vào chân người kia một cái, mắt nheo lại nói: “Còn không mau vào trong đi à, cậu đến muộn nhất, hôm nay phạt cậu trả tiền.”
Người kia kêu than một hồi rồi bị Trình Chân đẩy vào bên trong.
Khi bóng dáng Trình Chân biến mất khỏi tầm mắt của tôi, những kí ức ngày xưa vẫn chưa hề phai nhạc, đều dần dần hiện ra.
Năm ấy, chú Trình cười dịu dàng chỉ vào cậu bé thân hình bé nhỏ, dung mạo tuấn tú đứng bên cạnh: “Đây là con trai chú, Trình Chân.” Cậu bé ấy có làn da trắng bóc, lông mi cong dài, đôi mắt đen láy, vừa đẹp vừa rất đáng yêu.
Chú Trình xoa xoa đầu Trình Chân nói: “Con chào chị Tiểu Vi đi.”
“Chào chị Tiểu Vi.” Giọng nói cậu bé ấy ngọt mềm, đôi mắt ngây thơ, mơ mộng, ai nhìn cũng thấy thích.
Nhưng sau khi ở cùng một thời gian, tôi mới phát hiện ra, đằng sau vẻ ngoài đáng yêu, rạng rỡ của cậu ấy lại là một tính cách ngang ngược, cứng đầu.
Chú Trình làm thủ tục nhập học giúp tôi ở thành phố G, còn cho Trình Chân, mặc dù chưa đủ tuổi, vào học cùng một trường tiểu học ở gần nhà.
“Không được nói với ai em là em trai chị.” Ngày đầu tiên đi học, Trình Chân đã cảnh cáo tôi.
“Tại sao?” Tôi chớp chớp mắt, như không tin vào những gì vừa được nghe nói ra bởi một thằng bé miệng vẫn còn hơi sữa ấy.
“Có một người chị ngốc như chị, xấu hổ chết đi được.” Trình Chân mất bình tĩnh giơ giơ nắm tay.
Tôi như chết lặng, nhìn dáng người nhỏ bé của Trình Chân đang bỏ đi mà cứ như vừa mới gặp ảo giác.
Ngoài ra, Trình Chân còn có tính độc tài và chiếm hữu mạnh mẽ. Lúc ở nhà họ Trình, tôi cũng đã biết được chút ít cái tính cách ấy.
Sữa là của cậu ấy, bánh ngọt cũng của cậu ấy, cái tính chiếm hữu ấy là do cậu ta được lớn lên trong gia đình khá giả, sống trong nhung lụa và bản chất ngang ngược của cậu ấy.
Thực ra Trình Chân không hề thích uống sữa, cũng không thích ăn bánh ngọt, nhưng những thứ mà cậu ấy không thích không có nghĩa là có thể nhường cho người khác, đặc biệt là người ngoài như tôi. Đối với một người đột nhiên bước vào cuộc đời họ như tôi, Trình Chân nhanh chóng liệt tôi vào danh sách kẻ thù. Nói một cách đơn giản là Trình Chân không thích tôi.
Ở trường, tôi là học sinh mới chuyển vào nên không tránh khỏi chuyện bị bạn bè xa lánh, tôi lại càng trở nên thiếu tự tin, lại càng dễ bị bạn bè bắt nạt, như bắt dọn vệ sinh phòng học thay hay bị sai đi mua đồ ăn vặt…
Trình Chân lúc nào cũng xem thường những việc làm ấy của tôi, nhưng tôi lại rất vui vẻ nói: “Quen được nhiều bạn như vậy, chạy đi chạy lại tí cũng có sao, hôm qua bọn họ còn rủ chị đi về cùng nữa đấy.”
“Hừ!” Trình Chân không thèm nhìn tôi, nói “Thôi đi, không phải vì chị đưa hộp sôcôla mà bố cho chị cho chúng nó à?”
Tôi bị dồn vào chân tường, nói nhỏ: “Các bạn ấy rất thích ăn sôcôla, mà chị ăn một mình thì ngại lắm.”
“Chị là đồ ngốc sao? Người khác muốn là chị phải đưa cho họ à? Sớm muộn gì chị cũng bị người ta bắt nạt thôi.”
Lúc ấy tôi vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui vì đã làm quen được với những người bạn ấy nên không hề để ý đến lời nói của Trình Chân. Một tuần sau đó, tôi và mấy người bạn vừa quen được cùng đi về nhà, bất ngờ, một người nói với tôi: “Lý Vi, ình mượn chút tiền được không?”
Tôi sững người một lúc, tuy ngày nào chú Trình cũng cho tôi tiền tiêu vặt, nhưng dù sao chú ấy cũng không phải bố tôi, nên số tiền ấy tôi ít khi tiêu đến.
Nhìn ra được vẻ do dự của tôi, bạn nữ đứng bên cạnh tôi nói: “Cậu không đồng ý cho bọn mình mượn tiền sao? Thật là không ra dáng bạn bè gì cả!”
Tôi khó khăn nói: “Không phải mình không muốn cho các bạn mượn, mà là…”
Bất ngờ lúc ấy từ trong ngõ xuất hiện mấy người bạn học lớp trên, người bạn đứng cạnh tôi liền đứng dịch sang một bên, nói: “Chính là nó đấy, nhà nó có rất nhiều tiền, em mang nó đến rồi đấy.”
Đầu óc tôi quay cuồng, tôi lập tức nghĩ ngay đến cảnh bắt cóc trên tivi. Tôi hét lên: “Nhà em không có tiền, thật đấy, người nhà em đều không cần em nữa rồi, bắt em cũng không ít gì đâu!”
Người con trai cao lớn đang đứng trước mặt, trợn mắt nhìn tôi nói: “Em gái, anh đây chỉ muốn mượn của em chút tiền thôi mà, mau đưa ví ra đây.”
Trong lúc tôi im lặng cho tay vào sờ ví tiền thì người con trai kia bỗng kêu “á” một tiếng.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, không biết từ đâu bay tới một hòn đá, trúng ngay đầu tên kia.
Trong ngõ có người hét lên: “Thầy ơi, bên này có người đánh nhau!”
Trong lúc tất cả mọi người đang hốt hoảng thì có người bất ngờ chạy vọt ra, kéo lấy tay tôi, chạy một mạch. Chạy một đoạn xa mới cắt đuôi được bọn người ấy. Tôi đứng dựa vào tường thở gấp, sau khi lấy lại được hơi sức tôi mới nhìn rõ người vừa kéo tôi đi là ai.
Tôi trố mắt nhìn, ngạc nhiên nói: “Trình Chân, sao lại là em!”
Trình Chân liếc mắt nhìn tôi: “Chị ngốc như vậy nên mới bị người ta bắt nạt đấy!” Một thằng nhóc bảy tuổi, đứng còn thấp hơn tôi một đoạn không ngờ lại cứu thoát được tôi. Tôi nói nhỏ: “Đừng nói cho chú Trình biết nhé.” Trình Chân khẽ gật đầu.
Nhìn Trình Chân người đầy mồ hôi, tôi bỗng thở dài, thật ra có một người em trai cũng tốt. Trong chốc lát, tâm trạng cũng đỡ hơn, tôi nói: “Cám ơn em hôm nay đã giúp chị.”
Trình Chân hừ một tiếng rồi nói: “Chị chỉ được phép ột mình em bắt nạt thôi, ngoài em ra, không ai được quyền ức hiếp chị.”
Thế là thế nào! Tôi nắm chặt tay, nhìn Trình Chân đầy tức giận.
Trình Chân căn bản không hề để ý đến tôi, đột nhiên đưa tay phải ra nói: “Đưa ví của chị đây!”
Tôi nghi hoặc hỏi lại: “Làm gì?”
Tôi đưa ví ra, Trình Chân mở ví, lấy hết số tiền trong ví của tôi, cho vào trong túi quần, rồi trả lại ví cho tôi.
“Em…” Tôi không thể nào tin được, nhìn Trình Chân chằm chằm.
Trình Chân khẽ nhếch miệng, cười xảo quyệt: “Đây là cái em đáng được hưởng, nếu không phải em kịp thời đến cứu chị thì giờ số tiền này đã bị đứa khác cướp đi rồi.”
“Nhưng…” Tôi muốn hỏi lại, em làm như vậy thì có khác gì những người vừa bắt nạt chị cơ chứ?
Trình Chân ngắt lời tôi nói: “Sau này, tiền tiêu vặt mỗi tuần của chị đều phải đưa cho em.” Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, cậu ta nói tiếp: “Dù sao chị cũng rất ngốc, để người khác cướp mất thì chi bằng đưa em giữ hộ chị còn hơn.”
Tất cả những gì cậu ấy nói đều chỉ là lý do lý trấu. Bị một đứa kém mình hai tuổi bắt nạt, vốn đã không phải là chuyện vẻ vang gì. May mà hơn một năm sau đó, bố đến đón tôi đi. Cuối cùng, tôi cũng có thể thoát khỏi những ngày chịu uất ức phải cống nạp cho tên tiểu tử ấy.
Bảy năm trôi qua, tôi cảm giác như tính tình ngang ngược của Trình Chân vẫn không có gì thay đổi mà còn nghiêm trọng hơn. Tôi bỗng cảm thấy, việc quay lại thành phố G lần này quả là một quyết định sai lầm.
Người luôn bắt nạt tôi, giờ lại vừa giúp tôi giải nguy, sau đó còn không quên châm chọc tôi. Thế là sao nhỉ? Chồn cáo đến chúc Tết gà sao?
Tôi hừ nhẹ một tiếng, ánh sáng đèn chiếu lên sàn nhà sáng bóng, dáng Trình Chân biến mất ngay chỗ góc rẽ.
Quay trở lại chỗ ngồi, tôi thở hắt ra một cái, đám con gái nhảy múa tơi bời một lúc giờ đã mệt phờ cả ra, có người đứng dậy chỉ vào tôi nói: “Lý Vi, cậu thật sự không định hát à, hát một bài đi chứ.”
Tôi lắc đầu không muốn nói nhiều. Liễu Đình đột nhiên sán lại gần nói: “Mình vừa mới đi vệ sinh, lỡ mất vụ hay, nghe nói, người cậu vừa làm quen là Lâm Nguyên Nhất của lớp bên cạnh à?”
Tôi gật đầu nói: “Hình như đúng là cậu ấy đấy.”
Liễu Đình ngạc nhiên hét lên: “Lý Vi, người vừa bị cậu trêu quả nhiên là Lâm Nguyên Nhất à!”
Nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, tôi hỏi luôn một hơi: “Là cậu ấy thì sao chứ? Không lẽ cậu ấy sẽ đến tính sổ với mình sao?”
“Không đến mức ấy.”
“Vậy là được rồi.” Cậu ấy là ai, tôi vốn không hề có hứng thú quan tâm. Người con trai có lòng dạ hẹp hòi như vậy không dây vào thì tốt hơn, hơn nữa xung quanh cậu ấy còn có một người con gái ghê gớm, so đo từng tí một.
“Cậu ấy là hot boy được cả trường mình công nhận đấy, là thần tượng của tất cả bọn con gái trong trường, quan trọng nhất là cậu ấy chưa có bạn gái!”
Mấy bạn gái ngồi cạnh vừa nghe thấy tên Lâm Nguyên Nhất, liền chuyển ngay chủ đề sang cậu ấy: “Lý Vi, vừa nãy cậu chịu oan rồi, Tương Phương Phương đấy không phải là bạn gái của Lâm Nguyên Nhất đâu. Cô ta chỉ cậy nhà nhiều tiền, bản thân lại có chút nhan sắc nên cứ suốt ngày bám theo Lâm Nguyên Nhất thôi.”
Tôi thầm nghĩ, lần này thì thảm rồi. Hôm nay vì mấy trò thách đố mà đồng ý đi kết thù kết oán với người ta, lại còn cùng học một trường nữa chứ, sau này cứ tránh đi thì tốt hơn.
Trong phòng, tiếng nói chuyện ngày càng to, lúc này điện thoại của Liễu Đình đột nhiên đổ chuông. Cậu ấy nhìn màn hình điện thoại rồi bắt máy, cau mày hỏi: “Em ở đâu thế hả?” Đầu bên kia hình như nói tên địa điểm nào đấy, Liễu Đình ngạc nhiên nói: “Ơ, em cũng ở Tiền Nội à.”
Ngay sau đó, Liễu Đình quay sang hỏi tôi: ‘Lý Vi, gần đây mới mở một quán lẩu băng chuyền, em họ mình hỏi có muốn cùng đi ăn không?”
Tôi vừa uống được ngụm nước cam, lập tức phun ngay ra. Liễu Đình hét lên: “Cậu làm gì thế hả?”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Tôi nhăn nhó xin lỗi cậu ấy, từ đầu kia điện thoại của Liễu Đình truyền đến tiếng cười tỏ ý không tốt đẹp gì.
Hơi điều hòa trong phòng phả vào da làm tôi bỗng cảm thấy rùng mình. Tôi rút một tờ giấy ăn đưa cho Liễu Đình nói: “Hình như mình uống nhiều nước cam quá thì phải, đau bụng quá, hay thôi không đi nữa nhá.”
Liễu Đình xua xua tay nói: “Thật là, để lần sau vậy.” Rồi quay ra nói với đầu bên kia: “Trình Chân, em nhớ về sớm đấy, không cô lại bắt chị đi tìm em.”
Ngày hôm nay, mới có một lúc thôi mà xảy ra bao nhiêu chuyện, tôi tự thấy thần kinh của mình thật là tốt. Tôi sợ sẽ lại xảy ra chuyện gì nữa, kéo kéo Liễu Đình, tiện thể tìm lý do rời khỏi quán karaoke thị phi này.
Cũng đã vào học được mấy ngày. Tôi vốn vẫn lo sẽ có người đến tìm tôi tính sổ, nhưng thực tế thì rõ ràng là tôi đã lo thừa rồi vì lớp Lâm Nguyên Nhất ở tầng ba, còn lớp tôi lại ở tầng hai. Còn điều phiền phức khác – Trình Chân, thì từ hôm đấy cũng không thấy xuất hiện.
Những ngày tháng thanh thản, dễ chịu cứ thế trôi qua cho đến ngày kiểm tra cuối cùng. Một buổi chiều tràn ngập ánh nắng rực rỡ, tôi đang thò cổ ra ngoài lan can, ngắm nhìn ánh nắng bao trùm lên khắp sân trường, tâm trạng cũng trở nên bình yên.
Cuộc sống cứ tươi đẹp như vậy. Từ phía sân vận động vang lên tiếng hét rất to, tôi quay đầu nhìn về phía ấy, có người đang chơi bóng rổ. Ai đó gào lên: “Lâm Nguyên Nhất!”
Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh cậu ấy quay người rời đi hôm nào. Hình như hôm qua, tôi có thấy cậu ấy đi ngang qua hành lang lớp học, gương mặt lạnh lùng, mặt hơi ngẩng lên.
Liễu Đình không biết đã đứng cạnh tôi từ lúc nào, nhìn về phía sân vận động, hỏi: “Lý Vi, không phải cậu thích Lâm Nguyên Nhất rồi đấy chứ?”
Tôi ngẩn người, lắc đầu cười: “Thôi đi, mình thích người có suy nghĩ, có chủ kiến, ngoài lạnh, trong nóng.”
“Ừm, kiểu người nóng tính.” Liễu Đình cười to “Mình còn tưởng cậu thích kiểu hot boy như Lâm Nguyên Nhất cơ chứ.”
Nắng chiều xuyên qua tầng mây, chiếu xuống từng ngóc ngách trên đường, tạo thành một màng sương mỏng lờ mờ. Tôi dựa vào lan can, đứng ngửa cổ suy nghĩ mông lung.
Không biết vì sao tự nhiên trong đầu tôi lại xuất hiện khuôn mặt Trình Chân. Khuôn mặt ấy, đã cởi bỏ vẻ trẻ con, non nớt thuở nhỏ và thay vào đó là vẻ tuấn tú của một chàng thanh niên, vẻ sắc sảo hiện rõ trong ánh mắt. Tuy chỉ có mấy năm ngắn ngủi nhưng cũng đã đủ làm thay đổi cả một con người.
Lúc ấy, tôi luôn nghĩ rằng, sau này tuyệt đối sẽ không gặp lại cậu ấy nữa, nhưng cái gì đến rồi cũng phải đến, muốn trốn cũng không được, tôi bất giác cười nhẹ thành tiếng.
Đúng lúc ấy, điện thoại của Liễu Đình kêu lên, cậu ấy đột nhiên tỏ ra vô cùng hào hứng nói: “Tiểu Vi, học xong mình mời cậu đi ăn lẩu. Mình vừa nhận được tin nhắn khuyến mãi của cửa hàng, hôm nay là ngày cuối cùng trong đợt khuyến mãi này rồi, ăn một tặng một đấy.”
“Ừ, được.”
Vừa tan học tôi đã bị Liễu Đình kéo ngay đến hàng lẩu.
Hàng lẩu tự chọn mới mở nằm trong khu mua sắm mười tầng sầm uất, kinh doanh rất tốt, đây còn là ngày khuyến mãi cuối cùng nữa, nên chúng tôi phải xếp hàng cả tiếng đồng hồ mới có chỗ ngồi. Nhà hàng này là do một người bản địa ở thành phố G mở ra, nhân viên ở đây đều nói chuyện với chúng tôi bằng tiếng phổ thông mang đậm khẩu âm bản địa, khiến cho tôi có cảm giác như quay lại những ngày còn bé. Tôi có chút ngạc nhiên khi thấy Liễu Đình chọn món ăn rất thành thục, liền than vãn: “Hình như mình thật sự không thuộc về nơi này.”
Xem tiếp: Chương 02 Phần 2