21 Khương Ninh nheo mắt, đưa ngón tay đặt lên sát môi mình: Yên tâm đi, tôi sẽ giữ bí mật giúp anh.
Vu Dương đứng thẳng người, nhìn ánh mắt cô đang lộ vẻ hứng thú, anh im lặng một lúc rồi bảo: Về thôi.
22 Khương Ninh tỉnh lại đầu vẫn đau. Cô ngồi dậy bóp trán, chậm rãi thở hắt ra, hình như vẫn còn mùi cồn.
Trong suốt mấy năm làm việc, phải đối phó với các cuộc xã giao lớn nhỏ, cô đã uống không ít rượu nhưng tửu lượng không tôi luyện hơn bao nhiêu.
23 Vu Dương chở Khương Ninh về cửa hàng. Anh mang chiếc xe đạp của cô ra để sang một bên, lấy tay phủi bụi trên yên xe.
Khương Ninh không đạp xe về ngay, cô nhìn anh hỏi: Tôi có thể ngồi ở đây một lát được không?.
24 Mưa to rơi suốt cả đêm, tiếng mưa tí tách hòa tấu đến gần sáng mới ngớt dần.
Trấn Thanh Vân núi vây quanh bốn phía, địa hình tương đối thấp. Sau trận mưa to như trút, bầu không khí nóng nực ngày hè biến mất vài phần.
25 Đến giữa trưa Khương Ninh mới ra ngoài, điện thoại trong túi kêu vang. Cô lôi ra nhìn, lâu rồi không thấy Phương Nguyên liên lạc.
A lo. Khương Ninh nhận điện.
26 Ngày hôm sau, Khương Ninh và Vu Dương bắt xe vào thành phố. Vẫn là chiếc xe khách nhỏ như lần trước. Vu Dương biết Khương Ninh sợ nóng, cố ý bảo cô ngồi chỗ gần cửa sổ, anh còn thò tay ra đẩy hé ô cửa bên cạnh để gió thổi vào.
27 Sau khi trở về trấn Thanh Vân, Khương Ninh định đi làm chứng minh thư, sau nhớ ra cơ quan nhà nước không làm việc chủ nhật nên đành thôi. Cô ở lại cửa hàng của Vu Dương.
28 Chớp mắt đã đến đầu tháng 8, ngân hàng có một đống báo cáo cuối tháng và công việc cần chỉnh lý nên Khương Ninh phải làm thêm giờ suốt mấy ngày liền. Hôm nay cũng không ngoại lệ, lúc hoàn thành xong mọi việc đồng hồ đã chỉ 7 giờ.
29 Anh Dương, đã lâu không gặp.
Vu Dương đang ngồi ở cửa hàng chà lau đồ nghề, nghe vậy ngẩng lên nheo mắt nhìn về phía người vừa tới. Sau khi trông thấy Tiêu Đại, anh khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
30 Hôm nay là ngày nghỉ, Khương Ninh hiếm khi được ngủ đẫy giấc, lúc tỉnh dậy đã gần 10 giờ. Rời giường rửa mặt xong xuống lầu, thấy Trần Lệ Trân đang quét dọn ở dưới, bà ta nhìn lướt cô một cái, bảo: “Ngủ muộn vậy? Cơm trong bếp ấy”.
31 Tay Tiền Cường ấn mạnh hai vai Khương Ninh, gắng ghé sát mặt vào cô: Là anh đây.
Khương Ninh quay đầu sang bên, hai tay cố đẩy hắn ra nhưng chỉ như kiến càng lay cây.
32 May quá không bị muộn. Lâm Khả Ny ngồi vào chỗ, yên tâm thở phào. Cô nàng huých Khương Ninh một cái: Giám đốc chưa đi kiểm tra ạ?.
Khương Ninh nhìn cô gật đầu: Ừ.
33 Hết giờ làm, trong phòng thay đồ, Lâm Khả Ny hỏi Khương Ninh qua lớp cửa: Mùng 1 tháng 10 này chị có đi đâu chơi không?.
Không.
Chỉ ở nhà thôi à?.
34 Buổi sáng, lúc Khương Ninh xuống lầu đụng phải Khương Chí Thành, cậu ta gọi một tiếng chị xem như chào hỏi. Sau đó, không nói thêm câu nào cứ thế đi ra ngoài.
35 Giữa trưa, Khương Ninh và Lâm Khả Ny đổi ca. Lâm Khả Ny hỏi cô: Chị biết Tiền Cường bị bắt chưa?.
Rồi.
Chị nói xem, hắn lọc lõi như vậy, tay chân thì nhiều, sao lại để bị bắt dễ dàng như vậy được?.
36 Sáng sớm, ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót lảnh lót, một mảng nắng lộ ra qua khe hở tấm rèm.
Vu Dương dậy từ sớm, mặc dù anh ngủ chưa được 6 tiếng nhưng trên mặt không hề có dấu vết của sự mệt mỏi, ánh mắt vẫn rất nhanh nhẹn, sáng ngời nhìn ngắm Khương Ninh đang nằm trong lòng mình.
37 Vì hôm trước đã xin nghỉ một ngày nên cuối tuần Khương Ninh phải làm bù. Hết giờ làm, cô bảo Vu Dương không cần tới đón mà tự mình đi thẳng tới trường học, Từ Giai Tú đang đợi cô ở đấy.
38 Yên xe thoáng chốc bị bọt xà phòng bao phủ, mô tơ có rất nhiều chỗ lõm không dễ dàng tẩy sạch. Khương Ninh ngồi xổm cọ rửa rất chuyên chú, không biết xà phòng bắn lên mặt, vẫn chăm chỉ làm luôn tay.
39 Tan tầm, Triệu Tiểu Viên vừa ra khỏi siêu thị thì có người gọi. Cô ta dừng bước nhìn người đó, nhíu mày hoang mang. Cô ta biết Lưu Hưng vì hắn thường xuyên bám đít ông chủ Tiền Cường.
40 Có ai không?.
Vu Dương vén rèm đi ra ngoài, trông thấy một người đàn ông đi giày tây, anh phỏng đoán đối phương đến không phải để sửa xe. Anh bước tới, hỏi một câu: Anh có việc gì?.