Hôn Nhân Giấy Chương 01 (phần 09 - 10)
Chương trước: Chương 01 (phần 07 - 08)
(9)
Cứ thế, thoáng chốc đã sang mùa xuân. Vào tháng tư, giáo viên hướng dẫn cử Cố Tiểu Ảnh đi Vân Nam một tháng để khảo sát văn hóa. Cơ hội ngàn năm có một này đã khiến cô mừng như bắt được vàng, cô hối hả thu dọn hành lý, chuẩn bị đi. Trước lúc đi, lương tâm cô nhắc nhở là cần nói với Quản Đồng mấy câu, nhưng gọi điện thoại mấy lần, điện thoại của anh đều “không nằm trong vùng phủ sóng”.
Cố Tiểu Ảnh cũng buồn đôi chút, nhưng nhanh chóng quên ngay chuyện này. Lúc đó cô đang bận rộn chuẩn bị đồ mang theo, rồi còn phải đặt vé máy bay, phải liên hệ khách sạn, và tham gia các buổi tiệc tiễn đưa - sư huynh sư tỷ sư muội sư đệ, lại còn thêm giáo viên hướng dẫn và bao nhiêu bạn bè, tuy “không phải là tiệc lớn” nhưng “tiệc nhỏ liên miên”.
Và thế là, trong những ngày Quản Đồng “bặt vô âm tín”, Cố Tiểu Ảnh bận rộn hối hả lên máy bay đi Vân Nam.
Thực ra mà nói, kiểu khảo sát văn hóa này cũng chỉ là làm vài lần tọa đàm cho các sinh viên và các trường, học viện kết nghĩa trong một khoảng thời gian ngắn, nếu điều kiện cho phép thì cùng lên mấy tiết chuyên đề, thời gian còn lại hầu như đều là du lịch. Cố Tiểu Ảnh không biết có phải là do sự chăm chỉ chuyên tâm đột xuất của mình, cùng bài báo cáo luận văn mới đăng, đã làm vị giáo viên hướng dẫn kính yêu của cô cảm động, mà lại trao cho cô cơ hội quý giá này. Để bõ tiền vé máy bay đắt đỏ, cả ngày cô không quản ngại đi len lỏi vào từng con phố có những quăn đặc sắc, quyết tâm ghi nhớ sự phồn vinh trên vùng đất Vân Nam của Tổ quốc bằng hành động thực tế của mình.
Đã thế cô lại có một thói quen rất kỳ lạ, đó là hễ cứ nhìn thấy thứ đồ ăn gì ngon, là không quên lấy điện thoại di động chụp lại, rồi từ rất xa xôi gửi về cho nhân dân Hoa Đông “thưởng thức”. Sau khi cô gửi cho Hứa Tân, đang giao lưu học thuật tại học viện nghệ thuật Tân Cương, một tấm hình chụp món cháo lạ, thì bị Hứa Tân không chịu thua kém gửi lại ngay một tấm hình chụp món cơm ăn bốc. Không cam tâm, cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định cũng gửi cho Quản Đồng một tấm, nhưng gửi đi đã lâu mà chẳng thấy có hồi âm.
Cuối cùng, với đầu óc chứa đầy tình tiết tiểu thuyết của mình, Cố Tiểu Ảnh bắt đầu liên tưởng và suy diễn: Quản Đồng cuối cùng cũng không chịu nổi thái độ chẳng mặn mà cũng chẳng lạnh nhạt của bạn Cố Tiểu Ảnh, nên quyết định bỏ cuộc. Từ nay trở đi, anh sẽ không bao giờ xuất hiện trong thế giới của cô nữa. Họ vốn chỉ là những người xa lạ, quen nhau nhờ cơ duyên ngẫu nhiên, về sau sẽ lại là những người xa lạ…
Nghĩ đến đây, tự nhiên Cố Tiểu Ảnh thấy có chút đau xót lạ lùng.
Khi Quản Đồng nhắn tin trả lời, Cố Tiểu Ảnh đang được một toán các giáo viên đồng trang lứa của học viện kết nghĩa kéo đi quán bar chơi. Trong quán bar rất ồn, Cố Tiểu Ảnh cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại di động, vui hẳn lên.
Tin nhắn của Quản Đồng rất đơn giản: Em đang ở dâu?
Cố Tiểu Ảnh đắc ý chơi khó: Anh đoán thử đi!
Tất nhiên Quản Đồng không có thời gian chơi trò giải đố với cô trên bàn phím điện thoại, liền gọi thẳng một cuộc, cô thích thú nhận ngay, mới phát hiện ra máy mình roaming[3], hấp tấp kêu: “Anh cúp máy đi cúp máy đi, muộn một chút gọi về khách sạn cho em, di động của em roaming mà!”
[3] Tạm dịch: chuyển vùng
Quản Đồng nghe tháy âm thanh ồn ào, lại thắc mắc: “Thế rốt cục em đang ở đâu?”
“Em ở Côn Minh, cuối tuần này đi Thạch Lâm cuối tuần sau đi Đại Lý cuối tuần sau nữa đi Lệ Giang, Shangri-La” - Cố Tiểu Ảnh nói liền một mạch không có dấu chấm dấu phẩy, “lát anh gọi vào điện thoại cố định cho em nhé, di động của em sắp hết tiền rồi, không nói chuyện nữa nhé!’
Quản Đồng chưa kịp trả lời, Cố Tiểu Ảnh đã ngắt máy không khách khí.
Ở phía bên này, Quản Đồng nín thở, anh thấy ức chế và khó chịu, trong lòng hơi bực mình: Cố Tiểu Ảnh, dù em có vô tâm nữa, thì cũng phải có giới hạn thôi thứ? Em chẳng nói chẳng rằng đi luôn, giờ đến một lời giải thích cũng không có? Tôi là gì của em, mà em cũng coi tôi là ai chứ?!
Đêm đã khuya, Quản Đồng đứng bên cửa sổ văn phòng, nới rộng cà-vạt một cách bực bội, vơ lấy bao thuốc lá ở bàn làm việc đối diện, rút một điếu châm lửa, nghĩ ngợi, rồi cuối cùng lại bỏ xuống. Anh đứng lên kéo rèm cửa, để làn gió đêm xuân lùa vào căn phòng bức bối. Gió xuân đem theo một lớp bụi vào phòng, Quản Đồng nhíu mày, chán nản hạ rèm xuống.
Cứ như thế, lặp đi lặp lại, mười mấy phút trôi qua, anh nhìn bài phát biểu của lãnh đạo mới viết được một nửa trên máy tính, cuối cùng thở dài, nhấc điện thoại gọi vào một số máy di động.
Ngoài cửa sổ là ánh trăng sáng ngời, còn trong phòng là ánh đèn rạng rỡ; trong văn phòng im phăng phắc, Quản Đồng thậm chí nghe thấy cả tiếng hơi thở của mình.
Anh nói: “Thưa trưởng phòng, hội nghị cuối tháng này có phải tổ chức ở Côn Minh không ạ?”
Cùng thời gian đó, Cố Tiểu Ảnh đang ăn chơi nhảy múa ở Vân Nam.
Côn Minh, Đại Lý, Lệ Giang chơi hết một lượt, toàn là hát hò, say sưa suốt đêm. Quan hệ của cô với các thầy giáo của học viện kết nghĩa thân thiện đến mức không thể thân thiện hơn. Cả ngày họ tụm năm tụm ba chơi ở công viên, vào quán, đi bar ngắm trai xinh gái đẹp; chuyến du hành của Cố Tiểu Ảnh xuống Vân Nam vui nổ trời.
Tuy nhiên, cổ nhân chẳng đã dạy rồi sao: vui quá hóa buồn!
Đầu tiên là trên đường đến Shangri-La, Cố Tiểu Ảnh bắt đầu say xe.
Đường đi Shangri-La không đẹp, phải vượt qua vài ngọn núi lớn. Chiếc xe ô tô đường dài xóc lên xóc xuống giữa con đường núi gập ghềnh khúc khuỷu. Một mình Cố Tiểu Ảnh co ro trong góc hàng ghế sau, mặt trắng bệch, người run lên. Vì sáng nay không ăn sáng, nên chẳng nôn được gì, chỉ đành nhìn ra ngoài cửa sổ trong tình trạng đầu óc quay cuồng, mong rằng cảnh tượng rừng cây và sông suối đang lướt qua trước mắt có thể đánh lạc hướng sự chú ý của mình.
Thế nhưng, chẳng đợi cô nhìn thấy gì khác, đột nhiên có tiếng “ầm”, chiếc xe đâm mạnh, quán tính xe rất lớn đã hất Cố Tiểu Ảnh đang mềm nhũn vào lưng ghế phía trước rồi lại giật mạnh về phía sau!
Khoảnh khắc đó, Cố Tiểu Ảnh chỉ cảm thấy có khối khí nở ra trong ngực mình, rồi lại nhanh chóng nén lại thành một cái bánh! Toàn thân cô đâm vào lưng ghế, trời đất đột nhiên tối sầm, mũi tê đến mức mất cảm giác, hai dòng nước mắt tự dưng trào ra không kìm nổi. Lúc cô chống tay vào lưng ghế phía trước, nó phát ra âm thanh gãy gọn “rắc rắc”…
Dồn dập, vẫn còn nhiều cảm giác như thế, chứng tỏ cô vẫn chưa chết?!
Trong đám bụi bay mù mịt, Cố Tiểu Ảnh cố gắng mở to mắt, bò lên khỏi gầm ghế. Cùng lúc đó, trong xe bắt đầu vang lên những tiếng kêu la khóc lóc!
Tai nạn rồi!
Trên con đường núi nhỏ hẹp, chiếc xe bus cỡ lớn Cố Tiểu Ảnh ngồi, đã đâm phải một chiếc xe bus cỡ trung ngược chiều, không có người chết, nhưng hiện trường vụ đâm nhau thì tan tát, thê thảm đến mức chẳng dám nhìn.
Cửa kính của xe bus cỡ trung vỡ nát, xe bus cỡ lớn cũng bị đâm lõm mặt. Trong đám bụi bay mù mịt, chỗ nào cũng thấy những hành khách mặt mũi thất thần, có người bị vỡ đầu, chảy má phải tự lấy tay lau, chỗ nào cũng thấy máu me bê bết. Bọn trẻ con ngồi trên chiếc xe bus cỡ trung sợ đến nỗi khóc lóc thảm thiết. Trong tiếng người ồn ào, Cố Tiểu Ảnh bước xuống xe dưới sự giúp đỡ của một hành khách tốt bụng ngồi hàng ghế trước, lúc xuống mặt đất, chân cô mềm nhũn, khuỵu xuống.
Mọi người xung quanh hét lên: “Có người bị ngất có người bị ngất…”
Trong tiếng bước chân hỗn loạn, không biết có bao nhiêu cái đầu đang quay cuồng trước mắt Cố Tiểu Ảnh. Cô nằm phục trên mặt đất, vừa yếu ớt nghiến răng, vừa nghĩ bụng chẳng lẽ mọi người không nhìn thấy mình vẫn còn mở mắt hay sao? Ngất cái quái gì, chỉ là bị hạ đường huyết thôi!
Nửa tiếng sau, Cố Tiểu Ảnh “bị thương” lảo đảo được uống một bình nước chanh tươi đã hồi phục lại một phần thể lực, sấp ngửa lần ra một quãng đường. Vì là đi du lịch, nên rất nhiều người mang theo thuốc và các đồ cấp cứu như băng gạc. Thế là mọi người bắt đầu sơ cứu, băng bó cho nhau. Cả chiếc xe bus lớn có mười đôi vợ chồng đi nghỉ tuần trăng mật, hai đôi vợ chồng già, một người lái xe, một hướng dẫn viên du lịch, và một người đi lẻ, chính là Cố Tiểu Ảnh.
Hơn 10h sáng, Cố Tiểu Ảnh đơn độc ngồi trên một hòn đá lớn bên vệ đường, chán nản nhìn những cô gái tuổi tác bằng mình nhưng đã lấy chồng, nhìn họ nũng nịu, trách móc bên cạnh sự vỗ về của chồng, hay đang khóc lóc kêu ca… Thật kỳ lạ, trước đây cô luôn thấy như thế thật sến, nhưng lúc này, sao cô lại thấy rất hâm mộ.
Hóa ra, đúng là phải vào những lúc cô đơn thì mới biết, có được một người bên cạnh là rất ấm áp.
Thế nhưng, người có thể mang đến cho mình sự ấm ấp ấy, đang ở đâu vậy?
Buồn bã hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng thì xe cứu thương và cảnh sát cũng lần lượt tới, đưa Cố Tiểu Ảnh cùng đám hành khách đang kêu ca phàn nàn vào bệnh viện Nhân dân thành phố Lệ Giang. Trên xe cứu thương, Cố Tiểu Ảnh hiếu kỳ nhìn ra ngoài cửa, buồn bã than thở chuyến du hành Vân Nam của mình quả là phong phú nhiều màu sắc, không chỉ được chơi quán bar, ăn nhà hàng, mà còn được tham quan cả bệnh viện!
Do vết thương tương đối nhẹ, nên việc băng bó cho Cố Tiểu Ảnh mất rất ít thời gian. Cô buồn đến phát khóc, bèn lẻn ra khỏi trung tâm cấp cứu, đi thẳng đến phòng chẩn đoán bên cạnh, rồi đi tiếp ra khu nội trú phía sau. Trên quảng trường nhỏ trước khu nội trú, Cố Tiểu Ảnh tìm chỗ ngồi xuống, đờ đẫn nhìn bức tường trắng và lớp ngói xám.
Dưới làn gió nhẹ, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên nền trời xanh, mây trắng, ánh mặt trời rực rỡ. Mọi người đi qua đi lại, họ dựa vào nhau, hoặc dìu nhau. Cô hoang mang nhìn tất cả những thứ đó, đột nhiên thấy thật bi quan.
Suốt dọc đường say xe khó chịu, người mềm nhũn hết sức lực, bàn tay bị thương, trán thì bị xây xát, cả người chỗ tím chỗ xanh, nhưng cô chưa khóc lần nào; thế mà thật kỳ lạ, vào một buổi chiều ấm áp thế này, cô lại thấy mũi cay cay.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên trong tình cảnh xa nhà, Cố Tiểu Ảnh cảm nhận thấy sự cô đơn buồn thảm. (10)
Đúng lúc đó, tiếng điện thoại di động vang lên. Ánh nắng chói chang khiến tên người trên màn hình nhìn không rõ, Cố Tiểu Ảnh theo quán tính nhận cuộc gọi, vừa nói “alo”, liền nghe thấy giọng nói thân quen, một giọng nói giống như ánh mặt trời khô ráo ấm áp, nhẹ nhàng hỏi cô: “Cố Tiểu Ảnh, em đang ở đâu vậy?”
Trong khoảnh khắc đó, Cố Tiểu Ảnh dường như không thể kiềm chế những giọt nước mắt tủi thân trong đáy mắt. Cô mở miệng, nhưng cổ họng như có cái gì chặn lại, không nói được câu nào.
Những mệt mỏi, nguy nan, thập tử nhất sinh trên đường dường như đang tranh nhau trào ra vào giây phút đó, nhưng cổ họng lại quá nhỏ, những điều muốn nói lại quá nhiều, nên chúng cứ chen lẫn nhau, không cái nào thoát ra được.
Quản Đồng hơi ngạc nhiên, có lẽ cũng có linh cảm không lành, bènCố Tiểu Ảnh, em đang ở đâu? Em sao vậy?”
Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng lên tiếng: “Em đang ở trong bệnh viện”.
Quản Đồng như bị dội một gáo nước lạnh, hỏi dồn: “Có chuyện gì vậy? Em làm sao? Ở bệnh viện nào thế?”
“Tai nạn giao thông, chúng em chưa đi khỏi Lệ Giang bao xa thì bị tai nạn”, những giọt nước mắt lớn bắt đầu lăn xuống, “em đang ở bệnh viện Nhân dân Lệ Giang”.
“Em đợi ở đó, đừng đi đâu, có nghe rõ không, cứ ở đó chờ anh nhé, anh đến ngay đây.” Quản Đồng nói xong cúp máy. Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc đến nỗi ngừng khóc. Anh đến ngay ư? Định dùng tên lửa hay sao vậy?
Thế mà, chưa đầy 10 phút sau, điện thoại của Cố Tiểu Ảnh lại vang lên, cô ngạc nhiên nghe Quản Đồng hỏi: “Anh đang ở trung tâm cấp cứu, em đang ở đâu vậy?”
“Em đang ở trong sân phía sau phòng chẩn đoán.” -Cố Tiểu Ảnh xịt mũi hai lần.
“Đừng đi đâu, đợi anh nhé!” - Vẫn là giọng điệu gấp gáp và ra lệnh, nhưng Cố Tiểu Ảnh ngoài ngỡ ngàng ra thì còn cảm thấy một sự ấm áp không thể miêu tả bằng lời - anh ấy nói sẽ đến, mà đã đến thật rồi. Tốt quá, đúng vậy không?
Cố Tiểu Ảnh sẽ mãi mãi ghi nhớ khung cảnh ngày hôm ấy: dưới ánh mặt trời vùng cao nguyên, cây cỏ như được dát vàng, người con trai mặc áo sơ mi trắng, đeo kính đang nhanh chân chạy về phía cô, cuối cùng cô không thể kiềm chế nổi nước mắt, cứ để nước mắt rơi giàn rụa.
Trong làn gió nhẹ, khi cô đang vừa tủi thân vừa run rẩy từ từ đứng lên; chiếc áo T-shirt trên người cô bị dính vết máu của hành khách nào đó, dưới ánh mắt trời có màu nâu tím đập vào mắt anh, khiến Quản Đồng nghẹt thở!
Anh hấp tấp đi đến trước mặt Cố Tiểu Ảnh, chẳng kịp hỏi han dài dòng, chỉ hối hả hỏi liên tiếp: “Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?
Chỉ thấy Cố Tiểu Ảnh nhìn anh không nói với bộ dạng đáng thương. Anh khẽ cúi xuống, một tay nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay băng bó của Cố Tiểu Ảnh, tay kia khẽ vén tóc cô, xót xa nhìn vết xây xước lớn trên trán hỏi: “Có đau không? Em nói đi Cố Tiểu Ảnh, em khó chịu ở đâu?”
Bàn tay ấm áp của anh đặt trên trán cô, nhìn vào mắt cô, giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngoan nào, anh đến đây rồi, không phải sợ, anh đây mà”.
Cố Tiểu Ảnh nhìn vào mắt anh, thấy sự lo lắng và cả sự mạnh mẽ tự kiềm chế nữa trong ánh mắt. Tim cô thổn thức, nước mắt rơi lã chã.
Với Quản Đồng, những giọt nước mắt này khiến anh xót xa vô cùng. Anh lấy tay xoa xoa những vết bẩn trên mặt Cố Tiểu Ảnh, chỉ mong được ôm cô vào lòng, dùng nhịp đập đang gấp gáp của trái tim mình để nói với cô rằng: có anh ở đây, em không phải sợ gì nữa!
Nhưng anh vẫn phải kìm chế, vì e làm cô sợ.
Nhưng điều anh không ngờ đến, là chỉ một giây sau đó, Cố Tiểu Ảnh nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh mà khóc nức nở!
Tiếng khóc khiến Quản Đồng hoảng sợ đờ đẫn cả người!
Anh lúng túng cứ đứng ngây ra, mãi mới nhớ là phải ôm lấy cô. Anh nhẹ nhàng vuốt lưng cô, rồi nói với cô: “Tiểu Ảnh, đừng sợ, anh đến đây rồi, không phải sợ gì nữa…”
Nhưng nghe xong câu nói này của anh, cô còn khóc ghê hơn!
Cố Tiểu Ảnh khóc rất lâu.
Khóc cho đến khi lạc cả giọng, mắt đỏ hoe, tiếng nọ lạc vào tiếng kia, cô mới dần ngừng lại. Khóc xong cô mới nhận ra, nước mắt nước mũi của cô đã làm bẩn hết cả chiếc áo sơ mi trắng của Quản Đồng, nhưng anh chẳng hề để ý, chỉ ôm chặt cô, giọng lo lắng: “Tốt rồi tốt rồi, khóc được là tốt rồi…”
Cố Tiểu Ảnh ngẩng đẩu, thấy mắt Quản Đồng tràn ngập sự căng chẳng, nghẹn ngào hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Quản Đồng thấy cô không sao, cuối cùng thở phào yên tâm, mỉm cười nhìn vào mắt cô: “Giờ mới nhớ ra để hỏi hả?”
Cố Tiểu Ảnh bĩu môi: “Anh không nói với em là anh sẽ đến đây”.
Quản Đồng không nén nổi tiếng thở dài: “Cố Tiểu Ảnh, em cũng có nói với anh là em sẽ đến đây đâu!”
Cố Tiểu Ảnh gân cổ lên không phục, bô lô ba la: “Em định nói với anh, nhưng di động của anh cứ mãi không liên lạc được, nên em còn chưa thèm hỏi anh đi ăn chơi nhảy múa ở đâu đấy, anh còn định tính sổ với em à!”
Quản Đồng ngẩn người, mãi mới trả lời: “À… là chuyện hôm nọ à? Anh bị cử đi làm giám khảo cuộc thi tuyển công chức, nên phải tắt điện thoại”.
Cố Tiểu Ảnh bĩu môi, giọng như sắp khóc: “Em tìm anh, anh chẳng thèm quan tâm, giờ còn trách em…hức hức…”
Quản Đồng luống cuống an ủi: “Anh sai rồi anh sai rồi, đều là lỗi của anh, đừng khóc nữa, Tiểu Ảnh, là anh không tốt…”
Đúng lúc đó, phía sau lưng có tiếng ho, Quản Đồng như nhớ ra điều gì, quay đầu lại lúng túng: “Chào chủ nhiệm ạ”.
Cố Tiểu Ảnh nghe tiếng, cũng ngẩng đầu nhìn qua làn nước mắt, chỉ thấy bóng người loáng thoáng. Cô ngẩng mặt khỏi áo Quản Đồng, dụi mắt, lại ngẩng đầu, cuối cùng thấy một người khoảng 50 tuổi, có vẻ là lãnh đạo đang đứng cười nhìn cô cách không xa lắm, rồi hỏi với giọng quan tâm: “Anh Quản, đây chính là lý do anh chủ động xin đến đây dự hội nghị phải không?”
Quản Đồng đ
Và thế là chuyến đi Shangri-la của Cố Tiểu Ảnh tan thành mây khói.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, hành trình của cô dính với hành trình của Quản Đồng. Cũng đến lúc đó cô mới biết, “chủ nhiệm” mà Quản Đồng nói đến là chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, là cấp trên của cấp trên Quản Đồng. Họ đến Côn Minh dự họp, họp xong thì đến Lệ Giang tham quan một ngày, và cũng chính một ngày tự do đó, vì Cố Tiểu Ảnh mà chuyển ngay thành tour du lịch nửa ngày tại bệnh viện Nhân dân Lệ Giang.
Khi quay về Côn Minh, đồng nghiệp ở đó giúp Quản Đồng mua thêm một vé tàu nằm, thế là Cố Tiểu Ảnh biến thành hành lý mang theo của Quản Đồng, đi đâu cũng như hình với bóng. Chủ nhiệm nhìn vẻ ngoan ngoãn của Cố Tiểu Ảnh, rất hài lòng.
Ông khẽ nói với Quản Đồng: “Cô gái này tốt đấy, rất thanh lịch”.
Quản Đồng cười đau khổ: “Chủ nhiệm ạ, thực ra… bản chất cô ấy là người rất hoạt bát”.
Chủ nhiệm nghi ngờ nhìn Cố Tiểu Ảnh đang ngủ thiếp đi ở chiếc bàn nhỏ trên tàu, lại quay ra nhìn Quản Đồng, thở dài “chà chà” hai tiếng, lắc lắc đầu rồi đi lên phía trước tìm người nói chuyện.
Quản Đồng biết chủ nhiệm muốn tạo điều kiện cho mình, nhưng đầu nhìn Cố Tiểu Ảnh đang ngủ trong trạng lắc lư, Quản Đồng lại thấy thương quá. Anh đến bên cô, cúi xuống gọi: “Tiểu Ảnh, đừng ngồi ở đây, dễ bị cảm lắm, ra đây nằm mà ngủ này”.
Cố Tiểu Ảnh lơ mơ mở mắt, nhìn thấy Quản Đồng, lí nhí trả lời anh, rồi cởi giày nằm xuống. Cô để kệ anh cẩn thận đắp chăn cho mình, ngồi xuống bên cạnh cô và cứ thế nhìn cô ngủ suốt dọc đường…
Giữa chừng dường như Cố Tiểu Ảnh gặp ác mộng, giật mình tỉnh dậy, mở mắt gọi “Quản Đồng Quản Đồng”. Quản Đồng cúi người lau mồ hôi trên trán cô, ôm chặt lấy cô, và nói: “Anh ở ngay đây, đừng sợ”. Cô lại yên tâm ngủ thiếp đi, không nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Quản Đồng
Vào lúc giữa trưa, tàu vẫn rầm rầm lao đi, ánh mặt trời lọt vào qua khe rèm cửa, chiếu xuống làn mi dài của Cố Tiểu Ảnh, khẽ nhảy nhót theo nhịp tàu chạy. Quản Đồng vẫn lặng lẽ nhìn cô gái bên cạnh mình, và một cảm giác ấm áp như ánh nắng mặt trời cứ dâng lên không dứt. Anh không nén nổi đưa tay ra, nắm chặt lấy bàn tay không bị thương của Cố Tiểu Ảnh.
Một cảm giác mềm mại, ấm áp, dễ chịu, ở trong tim.
Lần này, anh và cô không còn lẩn tránh, Lệ Giang là nơi tình yêu của họ bắt đầu, mặc dù ở một nơi không đẹp đẽ gì lắm là bệnh viện, và bối cảnh là tai nạn giao thông đáng sợ dường nào.
Xem tiếp: Chương 01 (phần 11 - 12)