Hắn lúc này, cực kỳ giống với người cha hiền, đang dụ dỗ đứa con gái tùy hứng của mình.
Nhưng cô gái, không cảm kích.
"Thứ nhất, bây giờ anh là chồng hợp pháp của Tiếu Huyên. Thứ hai, tôi đã gả cho Kiều Trác Phàm, tôi là vợ được Kiều Trác Phàm cưới hỏi đàng hoàng. Anh có tư cách gì, bảo tôi không được ở chung với Kiều Trác Phàm?"
Tiếu Bảo Bối vẫn đang nhìn đống thức ăn rơi đầy trên nền nhà, trong ánh mắt mang theo tiếc hận.
Mà Quý Xuyên bị Tiếu Bảo Bối hỏi ngược lại như vậy, trong lúc nhất thời cũng có chút không còn gì để nói.
Một khắc kia, không khí trầm mặc vô hình bao phủ chung quanh bọn họ, đè nén làm người ta có chút thở không thông.
Cho đến khi Quý Xuyên phá vỡ cục diện bế tắc này: "Bảo Bối, chỉ cần em không ở bên cạnh Kiều Trác Phàm, toàn bộ đều không là vấn đề. Tiếu Huyên cũng được, Kiều Trác Phàm cũng được, ai cũng không thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau."
Ý hắn là chỉ cần hắn ly hôn với Tiếu Huyên, cô ly hôn với Kiều Trác Phàm, giữa bọn họ hoàn toàn sẽ không tồn tại những vấn đề khác.
Mà một câu như vậy, cuối cùng làm tầm mắt của Tiếu Bảo Bối từ trên đống thức ăn dời đi, rơi vào trên mặt hắn.
Trước kia, cô cảm thấy người đàn ông này tựa như một tia sáng.
Bất luận là khi nào nhìn hắn, cô luôn cảm thấy hắn đang tỏa sáng. Trong đám người, chỉ một ánh mắt cô liền có thể phát hiện ra hắn. Có đôi khi, cô thậm chí còn cảm thấy vầng sáng mà hắn bắn ra có chút mê loạn.
Nhưng bây giờ nhìn hắn, cô thực cảm thấy mình vô cùng ngây thơ. Nếu không, như thế nào lại coi trọng một người cặn bã như vậy, còn móc tim móc phổi mà yêu hắn?
Loại cảm giác này rất kỳ quái, dường như là lần đầu tiên cô nhìn