Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Công Chúa Băng Tuyết Chương 5:
Chương trước: Chương 4:
(Giải thích xíu rồi mình vào chương mới nha. Thu Nhi là tiểu thư của tập đoàn N&N, lại sống bên Mỹ nên điều kiện sống, học tập của cô bé rất đầy đủ. Thông minh, sắc xảo giống mẹ, cô tiếp thu mọi thứ phải nói là "cực nhanh", 3 tuổi nói, viết thông thạo tiếng Anh, đọc được các bản Hợp đồng trong công ty mẹ, 4 tuổi tính được các phép toán bậc tiểu học, giải các bài hình học, đại số một cách lưu loát. Chính vì thế Thu Nhi luôn đứng đầu lớp về mọi mặt và được các bạn trong lớp quý mến. Có thể nói cô bé "lĩnh hội" đủ mọi gen trội từ bố mẹ.)
***
Đã 5 ngày Pun không ra khỏi phòng, đồng nghĩa với việc không gặp Alice, đồ ăn, đồ uống của cô bé đều đích thân Alice làm rồi sai thím Trương, người làm trong nhà đem vào. Pun vẫn chịu ăn vì từ nhỏ đã được dạy dù trong hoàn cảnh nào, gặp chuyện gì vẫn phải ăn đủ bữa, đủ dinh dưỡng, cô nhóc rất biết chăm sóc bản thân.
Buổi tối, cô giúp việc đem khẩu phần ăn vào cho cô tiểu thư, ở dưới cốc nước cam ép là một lá thư được gấp gọn gàng. Pun ăn xong, cầm chiếc cốc lên, uống một hơi rồi ra hiệu cho giúp việc đem ra ngoài. Cầm lá thư lên, đôi tay nhỏ nhắn run nhẹ.
"Pun yêu dấu của mẹ, mẹ xin lỗi!
Thời gian qua mẹ đã nói dối về chuyện của ba con, mẹ sẽ không tự ý vào phòng gặp con cho tới khi con tha thứ cho mẹ, tự tìm đến gặp và sà vào lòng mẹ như mọi ngày con vẫn thường làm, Pun nhỏ bé ạ! Dù không có ngày ấy thì mẹ vẫn sẽ chờ, mẹ tin cô con gái bé bỏng của mẹ đã hiểu chuyện, đã biết phân biệt đúng, sai.
Xin lỗi Pun, ngàn lần mẹ muốn nói lời xin lỗi. Không phải mẹ cố ý giấu con, nhưng con vẫn còn nhỏ, mẹ sợ nói ra con sẽ bị tổn thương, mẹ đã sai, để rồi giờ đây điều mẹ sợ lại thành sự thật. Pun à, mẹ rất yêu ba con, con là đứa con gái duy nhất ba con để lại cho mẹ, mẹ phải có trách nhiệm làm Pun của mẹ có một cuộc sống hạnh phúc!
Cha con... Rất yêu mẹ... Khi còn trẻ, ba con rất lạnh lùng, nhưng trước mặt mẹ, ông ấy chưa bao giờ nổi cáu cả, suy cho cùng sự hi sinh của ông ấy cũng là vì mẹ. Mẹ thật đáng trách phải không Pun? Chủ tịch P&N - Tập đoàn đứng thứ nhất Châu Á hiện giờ chính là kẻ đã hãm hại ba con, ông ta đã bắt cóc mẹ, uy hiếp để ba con buộc phải ra mặt. Khi ấy mẹ đang mang thai con, vì không muốn mất hai mẹ con, ba con đã rơi vào bẫy và...
Trước khi mất, ông ấy luôn miệng nói yêu mẹ, mà mẹ lại không thể cứu được ba con, là lỗi của mẹ... Mẹ đã tự hứa sẽ chính tay trả thù cho ba con, trả thù tên Chủ tịch tập đoàn P&N, khiến cả nhà hắn sống không bằng chết. Câu cuối cùng ba con nói là "P&N... P&N..." Có lẽ câu nói ấy ám chỉ kẻ thù của chúng ta, kẻ đã giết ba con vì mọi hành động của chúng sau đó đều rất khả nghi... Chúng trở lên giàu có một cách nhanh chóng, chi nhánh mở ra khắp nơi, chỉ riêng chi nhánh gần nơi ba con mất là bị phá hủy thành một căn nhà hoang! Mối quan hệ của Tập đoàn hắn với N&N từ trước tới giờ chưa lúc nào tốt đẹp cả.
Còn chú Nhật Dũng, chú ấy là em trai song sinh của ba con, có điều tính cách hoàn toàn trái ngược nhau... Ba con đã nhờ chú ấy chăm sóc mẹ con ta thay ông ấy.
Tất cả những gì mẹ nói con đều hiểu chứ Thu Nhi? Mẹ tin con gái mẹ sẽ hiểu! Tất cả lỗi là do mẹ, mẹ không mong được con tha thứ nhưng dù sao đi nữa, con vẫn mãi là công chúa duy nhất của mẹ! Yêu con, Pun nhỏ bé! Alice <3>3>
Nước mắt Pun rơi lã chã, thấm ướt hết bức thư mẹ cô bé gửi tới... Tha thứ hay không ư? Pun hiểu, mẹ cô không phải người có lỗi, Pun cũng chưa từng giận mẹ. Cô chỉ chưa thể chấp nhận được mọi chuyện cùng một lúc, mẹ cô vì tình yêu dành cho cô quá lớn nên mới làm vậy, mẹ cô không muốn cô tổn thương.
Đưa tay lên lau vài giọt nước mắt cuối cùng còn sót lại trên gương mặt bầu bĩnh kia, Pun tự nhủ từ giờ cô sẽ không yếu đuối nữa, cô phải mạnh mẽ để có thể bảo vệ được người thân của mình. Bằng mọi giá, cô phải TRẢ THÙ cho ba cô - người ba mà cô chưa bao giờ được thấy mặt. Cô sẽ không để mẹ mình phải đau khổ, chìm đắm trong thù hận, cô sẽ thay mẹ làm mọi việc...
Lặng lẽ bước ra khỏi phòng, đồng hồ điểm 11h đêm.
Đến trước cửa phòng Alice, Pun áp mặt vào cánh cửa, đưa tay lên như ôm một vật gì đó vô cùng quý giá. Ngồi xuống, Pun đặt tờ giấy nhỏ qua khe cửa "PUN YÊU MẸ!"
Tay đặt lên sợi dây chuyền chữ N, Thu Nhi chìm vào giấc ngủ...
Xem tiếp: Chương 6: