Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Chương 86: Tẩu Thoát.

Chương trước: Heo Is Back...



Chương 86: Tẩu thoát.

Edit + Beta: Như Heo.

Tống Tiêu bị trói một thời gian dài, tay chân cũng tê hết cả. Ngu Đường phải giúp y xoa bóp một lúc mới lấy lại được cảm giác. Hắn để Tống Tiêu tại chỗ, tự mình đi kiểm tra tình hình xung quanh.

Sắc trời sập tối, kho hàng cũng không lớn lắm, bên trong chất toàn toàn củi gỗ, có lẽ trước đây nơi này chính là kho chứa củi. Vừa rồi hai tên cầm đầu ở trong thương nghị, những tên còn lại chia nhau canh gác bên ngoài. Ngu Đường nép mình bên bệ cửa sổ nhìn ra, trong sân đèn đuốc sáng trưng, bọn bắt cóc thì đang cầm súng canh gác, thỉnh thoảng tán gẫu vài ba câu.

Bên trái kho hàng là một khu rừng, tuy đã vào cuối thu nhưng nhiệt độ vẫn còn khá oi bức. Xe ô tô có thể dễ dàng ra vào, chứng tỏ nơi này cách đường quốc lộ không xa, có điều hai người không thể chạy ra đường quốc lộ, ở nơi rừng sâu núi thẳm thể này nhất định chỉ có duy nhất một con đường dẫn tới, hai người chạy ra đó chẳng khác nào đi tìm đường chết, bọn chúng rất nhanh sẽ đuổi tới.

Trong sân có hơn hai mươi gã đàn ông cao to lực lưỡng, hơn phân nửa số đó dùng súng, nếu chỉ dựa vào một mình Ngu Đường căn bản không thể đưa Tống Tiêu an toàn rời khỏi. Hiện tại chỉ còn một cách duy nhất... chính là đường rừng.

Hai người trao đổi ánh mắt, sau đó bắt đầu lấy chiếc túi vải, gom hết những thứ có thể dùng được, tiện thể gom cả bật lửa, thuốc lá và di động tìm được trên người gã mặt thẹo.

Ngu Đường giắt súng bên hông, lấy túi vải cột lên vai, tay chống lên thành cửa lấy đà nhảy qua cửa sổ.

"Ai?" Không ngờ cách đó không xa có một tên đàn em tranh thủ đi 'xả nước' nghe được động tĩnh liền quay phắt lại, Ngu Đường lập tức xông tới dùng một chiêu hạ gục gã.

Xác định xung quanh không còn ai khác, Ngu Đường giang tay hướng cửa sổ đón lấy Tống Tiêu, bảo y nhảy xuống.

Tống Tiêu biết không thể chần chừ lâu bèn nhắm mắt nhảy xuống, được Ngu Đường đỡ lấy, hai người lặng im không tiếng động tiến về phía khu rừng.

Trong rừng tối đen như mực, giơ bàn tay không thấy được năm ngón, chỉ có ánh trăng yếu ớt xuyên qua từng kẽ lá soi xuống, khung cảnh yên tĩnh đến lạ thường.

Ngu Đường một tay nắm chuỷ thủ, một tay dẫn Tống Tiêu, vừa đi vừa chặt cây mở đường tiến về phía trước.

"Đây là rừng mưa nhiệt đới, trên cây nhất định có rắn hoặc là côn trùng độc." Tống Tiêu không khỏi lo lắng kêu Ngu Đường tạm thời dừng lại, mở balo lấy mảnh vải bạt quấn vào chân hắn.

"Để anh." Ngu Đường hiểu ý cầm lấy tấm băng vải, thủ pháp hết sức lưu loát, đây là kiến thức cơ bản mà mỗi quân nhân đều bắt buộc phải biết khi đi rừng.

Bắp chân được quấn chặt khiến việc đi bộ dễ dàng hơn đôi chút. Ngu Đường nhìn thoáng qua nhà kho phía xa, loáng thoáng nhìn thấy ánh đèn pin chớp giật liên hồi, có lẽ bọn chúng đã phát giác điều bất thường.

Không thể tiếp tục trì hoãn hơn được nữa, Ngu Đường kéo Tống Tiêu chạy nhanh theo đường núi.

...

"Đúng là một lũ vô dụng! Ta sai các người đi bảo vệ thiếu gia, các người không hoàn thành nổi nhiệm vụ thì còn vác xác về đây làm gì hả!" Bữa tiệc buộc phải trì hoãn đột ngột, lão gia chủ nổi giận đùng đùng quát lớn.

"Gia chủ bớt giận, tôi sẽ lập tức phái người đi tìm." Đội trưởng vệ sĩ cũng chính là Đại tướng quân của chúng ta đứng ra nhận lấy trách nhiệm. Hoàng thượng hoàng hậu bị bắt cóc, hắn phải lập tức đi cứu người, càng sớm càng tốt.

"Ba, chúng ta có nên báo cảnh sát không?" Cô Ba lo lắng hỏi.

Đến lúc này vẫn chưa nhận được thông tin gì từ phía bọn bắt cóc, nếu như vội vàng báo cảnh sát rất có thể sẽ đẩy Ngu Đường vào tình cảnh nguy hiểm.

"Báo cảnh sát đi, bây giờ chúng ta không có bất kỳ manh mối nào, giao cho cảnh sát sẽ nhanh hơn." Ngu Đồng tiến lên nói, biểu cảm hết sức lo lắng, sau đó đánh mắt ra hiệu cho Ngu Lãng ngồi một bên.

Trước tiên cần phải báo cảnh sát kéo dài thời gian, hắn cần chút thời gian thương lượng với cái đám não tàn kia, bảo chúng lập tức thả Ngu Đường.

Tình cảnh ở nhà họ Ngu rối tung như nồi lẩu thập cẩm, Ngu Đồng nhân lúc mọi người không chú ý lẻn ra ngoài liên lạc với bọn bắt cóc.

"Reng..." Điện thoại nằm trong ba lô đột ngột đổ chuông khiến cả hai không khỏi giật bắn mình.

Tống Tiêu vội cầm lấy điện thoại chuyển sang chế độ im lặng, tiếng chuông phát ra từ điện thoại của bọn bắt cóc, màn hình chỉ hiện thị một dãy số.

Ngu Đường nhìn thoáng qua số điện thoại, cầm di động lên bấm nút nhận cuộc gọi, "Alo" một tiếng dứt khoát.

"Một lúc nữa tôi sẽ chuyển cho các người trước một khoản, các người hãy thả Ngu Đường ra ngay lập tực," Bên kia truyền đến giọng nói quá đỗi quen thuộc, Ngu Đường chậm rãi nheo mắt, không đáp, đầu dây bên kia tiếp tục nói: "Trước khi thả ra tốt nhất cứ tra tấn tiểu tình nhân của có cho đã rồi hẵng chuyển sang nơi khác, qua Brazil đi, thủ tục quá cảnh tôi sẽ lo hết."

Khí lạnh trong mắt Ngu Đường ngày càng tăng, sao hắn có thể không nhận ra giọng nói này cơ chứ? Chính là Ngu Đồng. Bấm nút ghi âm lại cuộc gọi, chờ bên kia nói xong lập tức cúp máy, tắt nguồn, tháo pin, bỏ vào ba lô.

"Grr..." Đột nhiên xa xa có tiếng dã thú truyền tới, Tống Tiêu quay đầu nhìn lại, dưới ánh trăng, một đôi đồng tử nhoáng lên khiến y cả kinh.

"Báo." Ngu Đường nhỏ giọng, giữ chặt tay Tống Tiêu, đối với loài vật họ nhà mèo này, tốt nhất không nên làm chuyện thiếu suy nghĩ, vì chỉ cần cử động một chút bọn chúng sẽ lập tức xác định con mồi mà lao tới.

Không rời mắt khỏi hướng con báo đang đứng, Ngu Đường nhẹ nhàng cởi ba lô xuống đeo cho Tống Tiêu rồi cõng y lên lưng, nắm lấy sợi dây leo trên cây đại thụ, lấy đà phóng lên, toàn bộ hành động diễn ra chỉ trong chớp mắt.

"Grrr..." Con báo đang ẩn núp trong bóng tối cùng lúc gầm lên một tiếng, lao tới, Ngu Đường đã mượn lực đu lên cành cây.

"Bên này." Xa xa truyền đến tiếng hô hào của bọn bắt cóc, con báo nghe thấy động tĩnh lớn lập tức xoay người bỏ chạy.

Tống Tiêu nằm ghé trên lưng Ngu Đường, nhẹ nhàng thở ra một hơi, từ đây đã loáng thoáng nhìn thấy ánh đèn pin: "Làm sao đây?"

Bọn bắt cóc có vẻ rất rành địa hình nơi này, trong một thời gian ngắn mà đã theo được đến tận đây.

"Có lẽ bọn chúng lần theo dấu vết trên bụi cây tìm đến." Ngu Đường cau mày, hai người vừa đi vừa chặt cây mở đường, vô tình để lại dấu vết cho bọn chúng. Ngu Đường bảo Tống Tiêu ghé vào lưng mình, tay giữ chặt cành cây, ánh trăng yếu ớt xuyên qua tàn cây, lặng lẽ phát sáng.

Trong đầu không ngừng vạch ra lộ tuyến. Ngu Đường cọ nhẹ má hoàng hậu trên vai, mạnh mẽ phát lực, nhảy sang nhánh cây khác.

Tống Tiêu tròn mắt nhìn, không ngờ khinh công hoàng thượng tốt đến vậy.

Vì tầm nhìn thấp, Ngu Đường phải nhảy liên tục qua vài ba nơi, sau đó dừng lại đánh giá lộ tuyến, sau đó lại tiếp tục dùng khinh công bay đi.

"Phù..." Ngu Đường ngồi nghỉ sức trong chốc lát, rồi lại tiếp tục chuyển từ cành này sang cành khác.

Một đường chạy trốn đến nửa đêm, hai người chạy sâu vào rừng, hoàn toàn khiến bọn cướp mất dấu, mãi tới khi quay đầu lại không còn nhìn thấy chút ánh sáng nào Ngu Đường mới dám thả lỏng, tìm một cây đại thụ ngồi xuống.

Tống Tiêu từ trên người Ngu Đường trượt xuống, ngồi xuống cạnh hắn, chậm rãi ôm lấy hoàng thượng đang không ngừng thở dốc.

Ngu Đường quả thật là mệt chết đi được, khinh công đời này không được luyện từ nhỏ, phải gắng sức lắm mới cõng được Tống Tiêu chạy lâu như vậy, bây giờ một câu cũng không nói thành lời, dựa vào lòng Tống Tiêu nghỉ ngơi lại sức.

Tống Tiêu ngồi trên cành cây, lưng tựa vào thân cây, vòng tay ôm hoàng thượng, chậm rãi vuốt lưng hắn, lấy nước trong balo ra đút hắn uống một ngụm.

Nhiệt độ ban đêm trong rừng xuống rất thấp, cũng may hai người đang mặc trang phục mùa thu, đây lại là rừng nhiệt đới nên cũng không quá lạnh.

Ngu Đường dần điều chỉnh lại hơi thở, nhưng vẫn chưa muốn rời khỏi vòng tay Tống Tiêu, vòng tay ôm thắt lưng y: "Đói không?"

"Hơi hơi." Tống Tiêu chép miệng, đúng là hơi đói, từ sáng đến giờ đã là nửa đêm, hai người chưa ăn gì mà phải chạy môt quãng đường dài như vậy.

Tháo ba lô xuống, hai người lục lọi một lúc lâu cũng không thấy thứ gì ăn được, chỉ có lọ tiêu với 2 gói cà phê hoà tan.

Ngu Đường cầm mấy gói cà phê đưa cho Tống Tiêu: "Ăn đi, dù gì cũng có chút đường, trời sáng chúng ta sẽ đi tìm đồ ăn."

Tống Tiêu cầm lấy đổ bột cà phê vào miệng, uống thêm ngụm nước, trong đắng có ngọt. Ngu Đường cũng đổ 2 gói, đối vị trí với Tống Tiêu, tựa vào thân cây, ôm y vào lòng.

"Ngủ chút đi." Ngu Đường cúi đầu thơm lên trán y, hắn có công phu trong người, ngủ trên cây cũng không sợ ngã, nhưng hoàng hậu nhà hắn tướng ngủ không tốt, lăn qua lăn lại không chừng lại ngã xuống đất.

Tống Tiêu nhận được chiếc hôn ấm áp, không hiểu sao sống mũi lại thấy cay cay, úp mặt vào hõm vai Ngu Đường, ôm chặt lưng hắn: "Hoàng thượng mệt rồi, ngủ đi, để ta canh cho."

"Không sao! Ngươi ngủ đi!" Ngu Đường cởi áo khoác quấn quanh hai người lại: "Trước đây đánh giặc gối giáo chờ sáng là chuyện bình thường, trẫm đứng cũng ngủ được."

Vỗ về bên má Tống Tiêu bị bọn chúng đánh sưng, Ngu Đường thở dài, cũng may hắn đuổi tới kịp, nếu không giờ này chưa chắc đã tìm ra y, mới nghĩ đến thôi đã thót tim rồi.

Ngủ thẳng một giấc đến khi trời tờ mờ sáng, Tống Tiêu mở mắt ra phát hiện hoàng thượng đã tỉnh, đang nhìn chằm chằm vào một hướng.

"Hoàng..."

"Suỵt..." Ngu Đường nhanh chóng hôn môi y, không cho y nói chuyện, lưu loát nâng tay, chiếc chuỷ thủ nhỏ bay vèo một cái, găm vào con chim đậu trên cành cây một cách chuẩn xác.

"Éc..." Con chim xấu số chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi rơi phịch xuống đất.

Ngu Đường cười haha, ôm Tống Tiêu nhảy xuống, xách con chim còn đang hấp hối hươ hươ trước mặt y: "Bữa sáng!"

Nói về năng lực sinh tồn nơi hoang dã, cho dù là chuyên gia cắm trại hoang dã cũng không bì được với hoàng đế bệ hạ hàng năm chinh chiến sa trường này. Nhanh chóng dẫn Tống Tiêu đi tìm một con suối nhỏ, ngồi xuống bãi đá, hai ba nhát dao đã xử lý sạch sẽ con chim xấu số, gác lên cành cây bắt đầu nướng.

Tống Tiêu gom củi và lá cây khô, dùng xì gà lấy được từ chỗ bọn bắt bóc làm mồi dẫn rồi châm lửa.

[Heo: Nhận thính điiiii ~ muahahahaaaa...

ngọt chết ta rồi]

Loading...
Loading...