Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Hoàng Hậu Rắc Rối Chương 26: Một Đêm Xuân Tiêu Đáng Ngàn Vàng. . .

Chương trước: Chương 25: Đi Đến Đại Sở. . .



Chương 26: Một đêm xuân tiêu đáng ngàn vàng. . .

- Tiểu Yến, thương thế đã khỏi hẳn chưa?- Liêu Kinh Bảo mấy ngày không gặp con bé, chỉ nghe Vương Minh nói bị bông gân cũng lo lắng hỏi thăm. Tiểu Yến gật đầu:

- Đã khỏi rồi ạ!

- Ừ, vậy con lại đây xem bài làm của mình đi.- Liêu Kinh Bảo chỉ tay vào tờ giấy trên bàn gỗ.

Vài hôm trước có thi văn và võ, nghỉ hết mấy ngày con bé cũng quên béng luôn, không thấp thỏm chờ đợi kết quả như lần trước. Tống Hạo và Vương Minh đứng cúi đầu nhìn xuống mũi giày, 2 tay nắm sau lưng như không lo đến. Tiểu Yến vui vẻ nhận lại bài, nở nụ cười:

- Lần này tốt hơn lần trước chứ ạ?

- Lần trước con chỉ chép bài của Tống Hạo, lần này con chép bài cả 2 huynh đệ, tất nhiên là tốt hơn rất nhiều.- Liêu Kinh Bảo nhướn mày khen ngợi.

Mặt Tiểu Yến xám ngoét, tay run run cầm tờ giấy không dám xem điểm. Vương Minh và Tống Hạo ngẩng đầu lên nhìn trời, trời hôm nay u ám.

- Tiểu Yến à, con thích ai thì chép bài 1 người thôi, sư phụ không trách. Con xem, câu lục rồi đến câu thất, câu thất rồi tới câu bát, câu bát rồi tới câu lục, câu lục rồi tới câu thất, con cứ xen kẽ không có trật tự không có vần điệu là thế nào?

Tiểu Yến đành cười trừ, len lén giấu bài viết ra sau lưng. Lúc ấy tình thế cấp bách, còn nghĩ được gì nữa, chép bài người này thì người kia buồn, chép bài người kia thì người này không vui, con bé chỉ muốn công bằng cho cả 2 thôi mà!

Tống Hạo lên tiếng:

- Lần sau muội muốn chép bài ai thì cứ chép 1 bài thôi.

- Vậy lần sau muội sẽ chép của huynh, lần sau nữa thì chép của huynh ấy!- Tiểu Yến bị kẹp giữa 2 nam nhi, hết chỉ tay qua trái rồi lại chỉ tay qua phải.

- Muội không cần học làm gì, ta bao nuôi muội cả đời.- Vương Minh không kém cạnh đáp trả. Không ngờ, câu nói này có sức nặng vô cùng, Liêu Kinh Bảo và Tống Hạo đều ngạc nhiên không khép miệng được.

Nguy rồi, Vương Minh không biết mình là huynh muội cùng cha khác mẹ với Tiểu Yến, cũng khó trách vì sao luôn thích con đến vậy. Liêu Kinh Bảo thở dài rồi xoa xoa mi tâm. Tống Hạo mỉm cười nhẹ nhàng:

- Huynh cũng có thể nuôi muội ấy!

- 2 đứa thôi đi, lần sau còn cho Tiểu Yến chép bài ta cho nó nghỉ học thât đấy!- Liêu Kinh Bảo can ngăn liền bị Tiểu Yến khinh bỉ nhếch mép , còn Vương Minh và Tống Hạo khá bình thản trước lời hăm doạ, nữ nhi chỉ cần học may vá là đủ rồi. Sư phụ à, sao người lại tính toán với nữ nhi như vậy, không đáng mặt trượng phu tí nào!

- Hôm nay các con tự luyện kiếm đi, ta có chuyện đến kinh thành 1 lát!- Liêu Kinh Bảo xoay người dợm bước đi.

- Mẹ con đi Đại Sở hôm qua rồi, người tìm không gặp đâu.- Tiểu Yến nói theo sau.

Hả? Đi Đại Sở mà không báo với huynh ấy 1 tiếng? Liêu Kinh Bảo thoáng đăm chiêu rồi cũng bỏ đi, trong lòng rối như tơ vò. Vương Minh quan sát từ đằng xa, nhanh chân chạy đến hỏi Tiểu Yến:

- Cậu đang để mắt đến mẹ muội ư?

- Hình như là vậy, cũng lâu rồi mà!- Tiểu Yến thật thà gật đầu đáp lại. Vương Minh khinh khỉnh:

- Vậy sau này muội phải gọi Tống Hạo huynh là ca ca rồi.- Còn ta thì có thêm 1 tỷ tỷ. Tiểu Yến như ngộ ra điều gì đó, há hốc miệng rồi gục mặt xuống, rồi lại bĩu môi đi mất.

*******

- Ai đây? Mỹ nhân nào vậy?- Tú bà đi vào phòng tôi đang chờ.

Bà ta hồ hởi nhìn tôi như chưa từng gặp qua mỹ nhân lần nào dù mặt tôi vẫn còn dán miếng bông trắng. Tôi nhướn mày định đi vào chuyện làm ăn chính thì bà ấy lại lên tiếng chặn ngang:

- Hai tỷ đệ không có nơi nào nương tựa nên định vào đây bán thân đúng không? A, xinh đẹp thế này thì vào đây sẽ được làm hoa khôi, đối đãi cực nồng hậu. Haha...

- Tỷ đệ?- Tôi phì cười. Khuynh Triều khá dửng dưng, chỉ đưa tay chọc chọc vào bình mẫu đơn trên bàn. Tôi cũng đâu còn trẻ trung như tuổi 18 chứ.

- Cảm tạ trời đất, ân nhân cứu rỗi thanh lâu sau những ngày vắng vẻ đây rồi.- Bà ta cứ đứng trước mặt tăm tia nhan sắc của tôi. Tôi lại nhìn xuống quần áo của mình, không đắc tiền nhưng cũng không rẻ mạc đến độ không-nơi-nương-tựa.

- Thật ra, ta với thằng bé này là mẹ con.- Tôi giải thích. Bà ta ngưng cười 3 giây rồi lại vui vẻ phất chiếc khăn trên tay:

- Có con rồi cũng không sao, miễn sao xinh đẹp là được!

- Thật ngại quá! Ta đến đây để mua lại thanh lâu.- Tôi nở nụ cười. Bà ta khựng lại như ngọn nến bị dập tắt đột ngột. Tôi nói tiếp:

- Ta chính là chủ thanh lâu này 10 năm trước, giờ ta muốn mua lại nơi kỉ niệm này.

- Cô đùa ư? Cô có bao nhiêu tiền?- Bà ta huých dài 1 tiếng, nhìn cả người tôi bằng ánh mắt khinh thường. Khuynh Triều cười khẩy 1 tiếng rồi bứt 1 cánh hoa trong bình.

- Ta sẽ giúp bà không bị thua lỗ nữa. Thanh lâu này do ta đứng ra quản lý nhưng trên danh nghĩa sẽ là của bà. Ta sẽ thuê bà làm tú bà cho Xuân Hoa lầu.- Tôi từ tốn nói, dùng 2 tay kẹp tờ ngân phiếu giá trị ngất ngưỡng để lên bàn. Bà ta thấy tiền thì mắt sáng rực, đưa tay lên chụp lấy, tôi giật lại, lượn bàn tay qua mắt bà ấy mấy lần.- 5 tờ có đủ mua lại không?

- Đủ, đủ...- Bà ta gật đầu lia lịa. Tôi nói:

- Được thôi, làm khế ước, giấy tờ hẳn hoi đi nào!

Tôi đoán chắc rằng bà ấy đã thua lỗ nặng, bởi các cô gái ở đây, dung nhan thừa thải nhưng lại dùng loại son phấn rẻ tiền, trông giảm sức hút vốn có. Không ngờ, chỉ cần 500 lượng vàng đã có thể mua lại thanh lâu, tửu lầu cùng sòng bạc. Ngày tháng sau này, không chừng còn giàu hơn quốc khố. Ngân lượng không bao giờ là đủ và cũng không bao giờ lừa gạt ai, trông thật đáng yêu biết mấy.

Giấy tờ xong xuôi, tôi gọi những cô gái ở đây đến chỉ giáo. Tôi đẩy ra bàn nhiều loại bột mê: kích tuyến lệ, bột ngủ, bột tạo ảo giác và hướng dẫn họ cách sử dụng. Song, tôi cũng đặt bình rượu 2 ngăn lên trên bàn, chỉ cần, các cô không thích tên khách đó thì cứ cho hắn uống rượu mê, không cần động phòng làm gì.

Tôi đặc biệt tặng họ 50 hộp trang điểm mang từ Xuân Hoa lầu ở Liêu quốc sang. Dù sao cũng là chi nhánh, chăm lo không tới nơi tới chốn chỉ tổn hao danh tiếng.

Tôi vào trong tắm rửa thay y phục, mặc bộ váy đỏ tôn lên nước da trắng ngần. Mùi nước hoa dịu nhẹ cứ vương vấn như sợi tơ len lỏi vào không trung. Tôi khoác chiếc áo choàng đỏ dài rộng có thêu hoa văn màu vàng, không khác khi hoàng hậu đăng cơ là mấy. Tôi nhẹ nhàng trang điểm, đeo mạn che mặt trắng, cài trâm vàng lên mái tóc được búi gọn gàng. Tôi ngắm nhìn mình trong gương, cảm thấy hài lòng mới cầm quạt đứng dậy, từ tốn bước ra ngoài.

Đêm nay là đêm khôi phục lại danh tiếng của Xuân Hoa lầu. Từ sớm, tôi đã bảo tú bà đi rêu rao khắp nơi: hôm nay, Xuân Hoa lầu có mời đại mỹ nhân đến đấu giá giải câu đố, nếu ai ngả giá cao, trả lời được câu hỏi của nàng ấy sẽ được ở lại qua đêm...

Sợ bọn họ không tin, tưởng tú bà lừa gạt, tôi phải đứng che mặt bên cửa sổ cao nhất trông xuống cả buổi chiều. Bọn họ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của tôi cứ như chỉ hận không thể xé nát màn che trước mặt ra.

Và rồi... thời khắc xuất đầu lộ diện đã đến. Tôi yêu kiều nằm phía trong màn châu, quả nhiên, Xuân Hoa đông khách hơn thường lệ.

- Các vị khách quý ở đây, ai muốn nhìn thấy mặt mỹ nhân, đêm nay ngủ qua đêm, xin mời để tiền vào phong bì, để vào chậu của thư đồng này. 3 người ngả giá cao nhất, sẽ được chọn để trả lời câu hỏi, trả lời đúng sẽ được nhận giải thưởng!-Tú bà cười tít mắt, 2 cái má rủng mỡ rung rinh khi nói rất sống động. Khuynh Triều cầm một chậu vàng thiết kế cầu kỳ đi nhận tiền. . .

******

- Đông thừa tướng đã đến chưa?- Vương Kim hiên ngang ngồi trong phòng, nâng chum trà lên uống. Đại Ngưu sốt ruột lắc đầu:

- Vẫn chưa.

- Không cần nóng vội, chúng ta có thể chờ thêm 1 lát!- Người ấy vẫn bình thản nói.

- Xuân Hoa lầu sao hôm nay đông khách vậy nhỉ?- Thái Trác- con của đại soái Thái Tổng trông ra ngoài hỏi, cả việc lựa ngay lúc bàn chuyện đại sự hút khách là thế nào?

- Kỳ lạ, chẳng phải chúng ta đã loan tin Xuân Hoa lầu có ma, sau khi đến đây vui xuân đều bị chết ư?- Hoàng Minh Thống đang nằm dài trên sàn thì bật ngồi dậy, cử chỉ không giống với võ tướng 1 chút nào, chỉ thấy ấu trĩ vô cùng.

Vương Kim cũng lấy làm lạ, mấy tháng nay chọn Xuân Hoa lầu là nơi bàn quốc sự thì bọn họ sớm đã tung tin đồn thất thiệt, hôm nay đông như vậy có chút bất thường.

- Bệ hạ mang mặt nạ vào đi, tránh quân Đại Sở đến lục soát.- Đại Ngưu đưa cho Vương Kim một chiếc mặt nạ da người. Vương Kim cẩn trọng đeo vào. Chờ hoài vẫn không thấy Đông thừa tướng đến, cả đoàn người trong phòng tò mò bước ra sảnh chính xem náo nhiệt.

Hôm nay Xuân Hoa lầu chật ních, nhìn đâu cũng thấy nam nhân chen lấn. Vương Kim dợm bước ra, lầu 3 là lầu cao nhất, có tầm nhìn rộng nhất. Tim hắn đập sai 1 nhịp, trăn trối nhìn bóng dáng xinh đẹp sau màn châu. Nàng ấy có vẻ hơi chán nản, tay chống trên đầu, còn thân yểu điệu nằm trên giường trải cánh hoa. Đã bao lâu rồi, hắn chưa gặp lại người con gái mạnh mẽ ấy?

Linh San mặc y phục đỏ, trang điểm lộng lẫy cứ như tân nương tử trong đêm động phòng. Nàng ta đưa mắt nhìn xung quanh 1 lượt rồi đưa mắt lên cao nhìn thẳng vào người Vương Kim, đáng tiếc, hắn mang mặt nạ nên nàng không nhận ra, chỉ là cái nhìn thoáng qua nhưng lòng hắn như có muôn vạn con kiến lửa đang bò.

Tuy nàng đeo mạn che mặt nhưng vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn này không ai có thể có được. Vương Kim càng nhìn càng bị cuốn hút theo, súyt chút nữa thì phi thân ngay xuống dưới. 10 năm không gặp, có biết bao điều muốn nói, muốn thổ lộ. . .

Khuynh Triều đi thâu tiền 1 vòng lớn, đến tầng 3, nhìn thấy Đại Ngưu thì hơi sững người lại, vẻ mặt nửa cười nửa không, len lén đưa mắt tìm sư phụ nhưng không gặp, chỉ thấy 1 người đàn ông to lớn, dung mạo hơi khác lạ. Thằng nhóc chìa cái chậu vàng chứa đầy phong thư, nhếch môi. Đoàn người của Vương Kim đến sau, không nghe thể lệ tham gia thì nhìn nhau khó hiểu. Khuynh Triều chăm chăm nhìn vào mặt Vương Kim, ánh mắt nóng đến độ keo trên mặt nạ cũng muốn chảy tróc ra. Hoàng Minh Thống hỏi:

- Cái này là cái gì?

- 3 người bỏ tiền cao nhất sẽ được trả lời câu hỏi, nếu đúng sẽ được qua đêm với mỹ nhân bên dưới!- Khuynh Triều vẫn nhìn vào Vương Kim trả lời, thằng nhóc đã sớm biết sư phụ đang đứng ở kia, mang cái mặt nạ giả.

Nghe vậy, Thái Trác và Hoàng Minh Thống nhón chân lên hình, cười lên 1 tiếng:

- Quả thật rất xinh đẹp!

Đại Ngưu đã nhìn ra Khuynh Triều, không cần phải đoán, người đang làm mưa làm gió bên dưới chính là bà chủ Xuân Hoa lầu vang danh bốn bể, đã giàu nhưng luôn tìm cách để mình giàu hơn.

Mặt Vương Kim thoáng bối rối, liền bị thằng nhóc 10 tuổi nhìn ra, cười khinh bỉ 1 tiếng.

- Vị đại nhân này, huynh có bỏ tiền vào thử vận may không?- Khuynh Triều chìa cái chậu ra phía trước. Thái Trác ôm vai Đại Ngưu lắc đầu:

- Hoá ra, thằng bé chỉ nhìn thấy người giàu nhất ở đây mà mời gọi.

- Không!- Vương Kim thẳng thừng từ chối. Tiểu hồ ly kia nhất định có yêu sách, làm gì có chuyện qua đêm bằng tiền. Không thuốc ngủ cũng bột ảo giác, không thì thuê thích khách trói người ta quăng xuống sông không chừng. Ngân lượng bây giờ chính là thứ cần nhất để củng cố binh lính, chuyện nữ nhi này hoàn toàn không đáng!

- Thật chứ? Không hối hận?- Khuynh Triều nhẫn nại hỏi thêm lần nữa. Vương Kim nhắm mắt gật đầu, tỏ vẻ không quan tâm. Khuynh Triều chép miệng 1 tiếng:

- Để xem, tối nay ai sẽ được ngủ cạnh... thê tử hoàng thượng đây, tên vua bất lực!- Giọng nói của thằng nhóc khá nhỏ như làu bàu trong cổ họng nhưng cũng vừa đủ làm cho... Vương Kim nội thương, giơ tay gọi lại:

- Từ nãy đến giờ ai trả cao thứ nhì?

- Ta đâu có xem!- Khuynh Triều dửng dưng đáp lại rồi bước tiếp.

- 2 ngàn lượng vàng, ta bỏ phiếu, tên... Hoàng Minh Thống!- Vương Kim không chần chừ nữa, lôi hết ngân lượng mình có trên người ra bỏ phiếu. Hoàng Minh Thống được 1 phen thất kinh hồn vía. Hoàng thượng 10 năm giữ thân như ngọc, không màng nữ sắc bây giờ đã không chịu nổi nữa rồi, còn lấy danh nghĩa của người khác ra làm bức bình phong. Cái này có gọi là bán cả danh tiết trung quân ái quốc, tận tụy với vua không?

Khuynh Triều nhận tiền, để vào phong thư, viết 3 chữ "Hoàng Minh Thống" rồi đi xuống dưới. Tú bà kéo rèm đếm tiền, cuối cùng công bố tên 3 người bỏ tiền cao nhất:

Công tử muối họ Triệu- Triệu Huy Chúc.

Viên ngoại giàu nứt vách đổ tường Hoàng Thiết.

Người lạ mặt không rõ danh tính Hoàng Minh Thống.

Vương Kim thở phào 1 hơi, 2 ngàn lượng vàng chỉ đủ vào top 3 thôi ư? Xem ra, 1 đêm xuân tiêu quả thật đáng ngàn vàng...

Loading...

Xem tiếp: Chương 27: Hù Dọa Mỹ Nhân. . .

Loading...