21 Ben Avery co ro người trong chiếc áo choàng, đi thật nhanh từ lối ra của tàu điện ngầm đến văn phòng anh ở đại lộ Park. Trời buổi sáng tháng hai sắp sửa đổ tuyết.
22 Bà Marion đang ngồi trong phòng khách của bà tại khách sạn Fairmont. Cửa sổ nhìn ra toàn cảnh vùng vịnh và thị trấn Marin ở xa xa rất đẹp. Nhưng bà Marion không quan tâm đến phong cảnh, mà bà đang nghĩ ngợi đến cô gái bà sắp gặp.
23 Tiếng chân ông bước nhanh trên hành lang bệnh viện, gần như ông đang chạy đến phòng bà tạ Tại sao bà ta cứ nhất định đi một mình? Sao cứ cái tính ưa tự ý quyết định làm chuyện của mình, sau bao nhiêu năm trời luống tuổi như thế?ông gõ nhẹ cửa phòng.
24 Ben nhìn Wendy có vẻ kinh ngạc. Nhưng Michael đã nhận ba dĩa bánh do người hầu bàn bưng lại. Anh lấy hai dĩa đưa cho Ben và Wendy rồi nói: - Ối! Đừng nghe bà ấy nói.
25 - Em đi Boston à? Nhưng tại sao lại đi qua chỗ đó? Anh không hiểu nổi! Peter có vẻ chán nản buồn bực. ít khi ông như vậy. Hôm nay ông rất mệt mỏi vì phải đi họp cả ngày với các kỹ sư về vụ cái trung tâm y khoa mới.
26 - Thưa bác sĩ Gregson. . . - Vâng, có gì đấy? Bác sĩ Peter Gregson thấy người thư ký bước vào phòng, nhưng ông vẫn còn đang lơ đễnh vì vừa nói điện thoại xong với Marie từ phi trường.
27 Marie thức giấc lúc rạng đông. Nàng thấy tinh thần tỉnh táo phấn khởi, như chưa bao giờ thấy thế. Vài tiếng đồng hồ nữa thôi là nàng hoàn toàn thoải mái tự do, dứt hẳn với quá khứ hẹn ước hai năm trước đây.