Hậu Duệ Của Thần Chương 34: Chu Tước
Chương trước: Chương 34: Chu Tước
Thời tiết dần trở nên se lạnh, cây trong học viện gần như rụng hết lá. Những cành cây khẳng khiu trơ trụi tựa như những cánh tay vươn lên, dùng hết sức mình chạm vào bầu trời xám xịt.
Mùa đông năm nay khắc nghiệt hơn mọi năm. Gia tộc Miller buộc phải gỡ bỏ trận pháp trong rừng anh đào. Hoa không còn rực rỡ khoe sắc hồng, Sakura cũng vì vậy mà u ám hơn. Nhưng anh đào trong biệt thự cô ở vẫn rộ lên rất đẹp. Ruka Miller thiếu chút nữa chạy theo cô học cách chăm sóc cây anh đào.
Điều này làm Sakura đau đầu. Ruka thật sự yêu cây đến phát điên!!!
Ngày 7/12, khi rừng anh đào trông như rừng củi khô, cô nhận được nhiệm vụ từ nhà Sammon.
-Mục tiêu lần này là ông chủ băng Asagi, hiện cai quản vùng Kyushu. Hắn vi phạm luật lệ gia tộc Sammon đặt ra.- Dạ vừa xem tài liệu gửi tới vừa tóm tắt cho cô.
Quang minh gia tộc Sammon, nghe thì có vẻ thuần khiết và lương thiện đấy, trên thực tế lại nắm giữ hắc đạo Nhật Bản. Họ đặt ra luật lệ quản lí thế giới ngầm, bảo toàn trật tự cho các thế lực cùng an toàn của dân thường. Kẻ nào vi phạm quy tắc đều lập tức bị thanh trừng.
-Tiểu thư, lần này sẽ có người thi hành nhiệm vụ cùng chị.
-Tại sao?- Sakura nhíu mày. Cô luôn độc lập làm việc cơ mà.
-Mục tiêu có dị năng.- Dạ nhỏ giọng- Cộng sự của chị là học trò của phu nhân. Là... Hỏa hệ.
Không khí trong căn phòng chùng xuống. Sakura nhìn bầu trời tối đen ngoài kia, cảm giác lạnh lẽo lan tới từng khớp xương trong cơ thể.
Câu hỏi đã từng lặp đi lặp lại suốt bao nhiêu năm lần nữa vang lên. Thế nhưng, bên trong câu hỏi ấy chỉ còn thái độ vô cảm khiến người ta phải rùng mình.
"Gia tộc Sammon, tại sao các người muốn bức tôi vào đường cùng?"
...
Thời tiết dần trở nên se lạnh, cây trong học viện gần như rụng hết lá. Những cành cây khẳng khiu trơ trụi tựa như những cánh tay vươn lên, dùng hết sức mình chạm vào bầu trời xám xịt.
Mùa đông năm nay khắc nghiệt hơn mọi năm. Gia tộc Miller buộc phải gỡ bỏ trận pháp trong rừng anh đào. Hoa không còn rực rỡ khoe sắc hồng, Sakura cũng vì vậy mà u ám hơn. Nhưng anh đào trong biệt thự cô ở vẫn rộ lên rất đẹp khiến Ruka Miller thiếu chút nữa chạy theo cô học cách chăm sóc cây anh đào.
Điều này làm Sakura đau đầu. Ruka thật sự yêu cây đến phát điên!!!
Ngày 12/12, khi rừng anh đào trông như rừng củi khô, cô nhận được nhiệm vụ từ nhà Sammon.
-Mục tiêu lần này là ông chủ băng , hiện cai quản phía Đông Osaka. Hắn vi phạm luật lệ gia tộc Sammon đặt ra.- Dạ vừa xem tài liệu gửi tới vừa tóm tắt cho cô.
Quang minh gia tộc Sammon, nghe thì có vẻ thuần khiết và lương thiện đấy, trên thực tế lại nắm giữ hắc đạo Nhật Bản. Họ đặt ra luật lệ quản lí thế giới ngầm, bảo toàn trật tự cho các thế lực cùng an toàn của dân thường. Kẻ nào vi phạm quy tắc đều lập tức bị thanh trừng.
-Tiểu thư, lần này sẽ có người thi hành nhiệm vụ cùng chị.
-Tại sao?- Sakura nhíu mày. Cô luôn độc lập làm việc cơ mà.
-Mục tiêu có dị năng.- Dạ nhỏ giọng- Cộng sự của chị là học trò của phu nhân. Là... Hỏa hệ.
Không khí trong căn phòng chùng xuống. Sakura nhìn bầu trời tối đen ngoài kia, cảm giác lạnh lẽo lan tới từng khớp xương trong cơ thể.
"Gia tộc Sammon, tại sao các người muốn bức tôi vào đường cùng?"
Tại sao vẫn hỏi?
Tại sao không muốn biết câu trả lời mà vẫn hỏi?
Tâm đã nguội lạnh. Hỏi, không phỉa vì muốn biết, mà là vì thói quen.
...
Ngọn lửa u ám.
Mùi máu quẩn quanh chóp mũi.
Những kẻ mặc áo choàng đen thêu hoa văn chỉ bạc sừng sững như tượng.
Âm thanh khớp xương nát vụn.
Tiếng kêu gào van xin chói tai.
-Tha cho ta! Van xin các ngươi tha cho ta!
Những kẻ khuôn mặt khác nhau, tuổi tác khác nhau, sức mạnh khác nhau, điểm chung duy nhất là bị giam trong lồng sắt, nếm trải cực hình đáng sợ không ngừng kêu gào cầu cứu. Xích sắt va vào nhau loảng xoảng càng làm không khí thêm ngột ngạt.
Nếu là các cô gái khác có lẽ đã sớm bị cảnh tượng này dọa sợ. Nhưng Sakura thì khác. Cô chẳng buồn liếc mắt một cái, bước chân chậm rãi tìm kiếm ai đó.
Không nghe, không nhìn, không biết những chuyện không liên quan tới mình, đó là cách cô tồn tại.
-Tiểu… tiểu thư… Người có việc gì ạ?
Một trong những người mặc áo choàng tiến lên chặn đường. Đối diện với ánh mặt lạnh lùng của cô, hắn không kiềm được run rẩy, đồng thời cũng cảm thán dung mạo đại tiểu thư.
Thuần khiết đẹp đẽ như đương gia, nhưng cũng tràn đầy hắc ám và tàn bạo của phu nhân.
Đẹp! Ngoài từ “đẹp” ra thì không biết phải nói gì. Nhưng từ “đẹp” lại là sự xúc phạm rất lớn với cô gái trước mặt.
Sakura nhàn nhạt liếc mắt:
-Tôi tới gặp cộng sự của mình. – Từ cộng sự như nghiến răng mà ra.
-Cộng sự?- Người mặc áo choàng hồ nghi lặp lại. Từ lúc nào đại tiểu thư cần tới cộng sự rồi?
-Phải.- Sakura nhíu mày, tựa hồ đang tìm từ chỉ “vị” cộng sự kia- Là học trò của mẹ tôi.
-Là… ngài ấy?- Người mặc áo choàng tựa hồ vừa kinh hãi vừa kiêng kị, lắp bắp dặn cô chờ ở đây rồi lập tức biến đi.
Sakura nhìn mà mày càng nhíu chặt. Tuy không mấy quan tâm nhưng nói chẳng tò mò chút nào cũng là nói dối. Học trò của mẹ? Loại người thế nào mới khiến mẹ cô nhận làm học trò đây? Hẳn tám, chín phần là quái dị, lạnh băng, tàn nhẫn như nhau đi.
Rất nhanh, tiếng gót giày vang vọng trong không gian tăm tối. Những kẻ bị giam trong lồng sắt không tự chủ co rúm lại, vẻ mặt sợ hãi nhìn người đang tới.
Người đó cao hơn cô một cái đầu, khuôn mặt ngược sáng chỉ để lộ cái cổ cao kiêu hãnh. Dựa theo chiếc áo choàng đen thêu hoa văn chỉ đỏ rất đặc biết ấy, Sakura chẳng mấy khó khăn để nhận ra kẻ này*.
*Xem lại chương 30, có một người mặc áo choàng đen vươn tay đỡ Sakura sau khi cô bị trừng phạt.
-Sammon tiểu thư, xin mời đi theo tôi.- Phù hợp với dáng vẻ cao lớn kia, giọng cậu ta hơi khàn khàn, mặc dù vương âm điệu thiếu niên nhưng cũng hiện lên vài phần trưởng thành so với tuổi.
Sakura gật đầu đi theo cậu ta, bản thân lại không kiềm chế được bước chậm giữ khoảng cách. Cô không kiềm chế được sinh ra cảm giác chán ghét với Hỏa hệ.
Rời khỏi tầng hầm tanh mùi máu và ẩm thấp kia là ánh sáng chói mắt. Sakura theo thói quen lùi vào bóng tối, mất một lúc mắt mới quen dần. Cô phát hiện người mặc áo choàng vẫn kiên nhẫn đứng chờ mình, tuy không nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt nhưng đôi đồng tử sắc lạnh như găm chặt vào tâm trí cô.
Tachibana Arusa chờ họ trong vườn. Người phụ nữ ấy thích thú nghịch đóa Mạn Châu Sa trong tay, khóe môi cong lên vừa xinh đẹp vừa tà ác. Ở bên cạnh, Spectra Sammon dịu dàng chăm sóc, nụ cười trên mặt cũng chân thực hơn bình thường. Bóng tối và ánh sáng, rõ ràng là đối lập nhưng khi họ đứng cạnh nhau lại đẹp đè khác thường.
-Đến rồi à?- Người phụ nữ cong cánh môi cười, khẽ gật đầu với hai người họ. Đứng bên cạnh Tachibana, Spectra chỉ nhàn nhạt liếc qua rồi lập tức trở về bên người vợ của mình, dường như chẳng mấy để tâm.
-Jinn, giới thiệu đi!
Thiếu niên bước lên một bước, bàn tay cứng rắn màu lúa mạch đưa lên bỏ mũ, khuôn mặt góc cạch hiện ra dưới nắng.
Dữ dội như lửa.
Sakura từng nghe rất nhiều bậc văn nhân thi sĩ ví von hình ảnh ngọn lửa, có hoa lệ, có bạo tàn, có mềm mại, song, với thiếu niên trước mắt, chỉ có thể dùng bốn chữ “dữ dội như lửa” để hình dung.
Thiếu niên tên Jinn sở hữu gương mặt tuấn tú, cặp mắt ưng màu đỏ tía như chực xuyên thấu bất cứ ai đối diện. Nước da ngả sang màu cổ đồng khỏe khoắn, kết hợp với cằm nhọn tựa như pha thêm hương vị mạnh mẽ bá đạo và vài phần trưởng thành trên khuôn mặt thiếu niên.
-Jinn hơn con một tuổi, điều khiển lửa. Hỏa hệ, hơn nữa còn là Hỏa ngục .
Hỏa ngục- ngọn lửa tà ác nhất trong tất cả những ngọn lửa. Tuy nhiên, Sakura cũng chẳng mấy kinh ngạc. Bóng tối của gia tộc Arusa khác với bóng tối của họ Fu. Gia tộc Arusa nắm giữ mọi thứ sản sinh từ bóng tối hắc ám, nên dĩ nhiên, học trò của Tachibana Arusa ít nhiều cũng liên quan đến lĩnh vực này.
Đôi khi, Sakura cũng hồ nghi gia tộc Arusa có thật sự là thần tộc.
Tia sáng lóe lên trong đôi mắt tím. Cô bước tới bắt tay cậu thiếu niên kia.
-Sakura Sammon, cộng sự trong nhiệm vụ lần này. Hân hạnh làm quen.
…
Đêm
Giá lạnh mùa đông rít từng cơn khắc nghiệt. Người đi đường vội vã bước nhanh hơn, muốn trở về căn nhà ấm cúng.
Trăng bị mây ăn trọn. Bầu trời tối đen hệt con quái vật đang há to cái miệng chực nuốt trọn tất cả.
Trong bóng đêm, hai bóng người lướt thật nhanh. Thân ảnh mờ ảo thoáng hiện rồi lập tức biến mất, để lại sau lưng gió rít từng cơn.
Đỉnh núi, trên một cành cổ thụ, hai bóng đen đứng cạnh nhau, đồng tử trong bóng đêm sáng quắc kì dị.
-Là đây sao?- Jinn thờ ơ lướt nhìn cánh rừng bên dưới. Không gian tối tăm mù mịt dường như chỉ có loài dã thú mới tồn tại được. Tại nơi này, một con người có thể sống sao?
Đôi môi cậu thiếu niên khẽ nhếch.
Một nơi thế này thật hợp với con chó phản chủ.
Ở bên cạnh, Sakura không tiếng động nhìn sang cậu thiếu niên, mày ngài nhíu chặt. Dù cậu ta che mặt, cô vẫn mơ hồ cảm nhận được sự khinh miệt của cậu ta.
-Chia làm hai hướng.- Sakura trầm giọng- Hắn đem theo rất nhiều thuộc hạ ẩn núp, chúng ta cũng chưa có thông tin rõ ràng về dị năng của hắn. Trước tiên đột kích, sau đó…
Lời còn chưa nói hết, cậu thiếu niên đã vung tay, đôi mắt đỏ tía đốt lên ngọn lửa ngoan độc.
-Chỉ là một đám hạ đẳng thôi, không cần phí thời gian!
Nương theo bàn tay cậu ta, cột ánh sáng đỏ rực chiếu lên nền trời, ở đó phác thành hình dáng phượng hoàng. Ánh sáng đỏ tản đi, phượng hoàng rực lửa kêu lên một tiếng, ánh sáng trên người nó tỏa ra làm đỏ rực cả một khoảng trời.
Phượng hoàng đập cánh, hỏa cầu rơi xuống khu rừng. Chỉ mất vài phút thôi, cả biển lửa như hiện lên trước mắt cô. Sakura cơ hồ nghe rõ bên tai tiếng muông thú kêu gào, tiếng lửa ăn mòn từng cơ thể sống.
Không phải nhiệm vụ nữa.
Trước mắt cô là một tấm thảm kịch!
-Cậu…
Đồng tử màu tím co rụt. Sakura quay đầu nhìn cậu ta, trong một thoáng, cô sững người kinh ngạc.
Trong đôi mắt đỏ tía kia chứa đựng một loại điên cuồng độc ác, tựa như những gì cậu ta đang làm chỉ là giết vài con kiến. Khi đó, trong đầu Sakura chỉ có một suy nghĩ.
“Điên rồi!”
Cậu ta điên rồi!
-Dạ, cùng Mira, Sako, Rin lập kết giới ngay! Ngăn không cho lửa lan tới ngôi làng gần đây!- Cô gần như hét lên với bóng đêm sau lưng mình.
Trong bóng tối xuất hiện sự xao động nhè nhẹ.
Lúc Sakura quay lại nhìn, thiếu niên đứng bên cạnh cô đã biến mất. Sakura căn môi, khuôn mặt sa sầm nhìn biển lửa bên dưới, tấm thảm kịch ngày xưa hiển hiện trước mặt cô.
“Tiến lên đi!”
Sakura mở to mắt, im lặng nhìn cánh rừng đỏ rực.
“Mau tiến lên đi!”
Đồng tử tím biếc khẽ co rụt.
Trái tim nhói lên từng đợt.
Hèn nhát, trốn tránh, lúc nào cũng vậy. Cô còn có thể hèn nhát đến bao giờ?
Khẽ nhún chân, tựa như dùng hết sức lực của bản thân lao vào cảnh rừng. Lửa chặn lối đi của cô, hơi nóng phả vào khuôn mặt. Từng giọt mồ hôi rịn trên làn da mịn màng như lụa. Khuôn mặt tinh xảo dưới ánh lửa càng thêm mê hoặc.
Xung quanh cô là cả một biển lửa, giống như ngày này hai năm trước…
Trái tim cô lại nhói lên từng đợt. Cô cứ trì trệ đứng đó, không dám tiến thêm nửa bước.
Lửa đỏ hung tàn, như thiêu rụi tâm hồn cô.
Trước mắt cô đột nhiên tối sầm, cảm giác nóng rực cũng vơi đi vài phần. Sakura ngước mắt, nhìn Dạ đang che chắn cho mình. Thấy ánh mắt của cô, Dạ mỉm cười, phất tay để đóa hoa mỏng tang màu hồng phấn bao bọc hai người.
Hơi nóng không còn rõ ràng như trước nữa, nhưng Sakura cũng biết, với năng lực của Dạ thì không cầm cự được lâu.
-Kết giới thì sao?
-Em đã giao cho Shigeki.- Dạ trả lời.
Sakura gật đầu, không hỏi thêm nữa, để Dạ đưa cô đi tìm Jinn.
…
Khi Dạ che chắn cho Sakura đi tới, Jinn đang đứng thong dong trong biển lửa. Cậu đã bỏ mũ ra, khuôn mặt đẹp đẽ dưới ánh đỏ càng thêm vài phần quyến rũ. Trước mặt cậu là một đứa bé, chừng mười tuổi hoặc có lẽ vì thiếu dinh dưỡng nên mới còm nhom đến vậy.
Bàn tay Jinn hiện ra ngọn lửa, lạnh lùng nở nụ cười:
-Cha của ngươi đâu?
Cậu bé run rẩy lùi lại, đôi mắt tràn đầy sợ hãi.
Jinn đưa tay, ngọn lửa trong lòng bàn tay cậu bùng lên dữ dội. Trong ngọn lửa còn mơ hồ tản ra hơi thở bóng tối nồng đậm.
Động tác của cậu đột ngột dừng lại. Jinn thoáng chần chờ rồi dập tắt ngọn lửa trong tay, đồng thời ngoảnh đầu nhìn.
Không phải cậu ta không muốn, mà là vì có một tầng bảo vệ hồng nhạt chắn cho đứa bé.
Khi ánh mắt Jinn lướt qua, Dạ không nhịn được thoáng rùng mình. Cô gặp nhiều loại người, trải qua nhiều chuyện, là cận thân của Sakura Sammon thì không dễ gì sợ hãi. Nhưng ánh mắt cậu thiếu niên này… Nói sao nhỉ? Tựa như đang đối diện cùng phu nhân nhà Sammon vậy.
-Tại sao lại cản trở tôi?- Jinn khàn giọng hỏi.
Dạ đứng tránh sang. Dạ biết loại người như thiếu niên trước mắt căn bản chẳng coi mình ra gì.
Sakura liếc đứa bé đang phát run, ánh mắt lại đặt trên người Jinn, trầm giọng:
-Đứa bé là người thường, linh hồn cũng chưa nhuốm đen. Cậu không được giết nó.
Thần tộc, dù là Thập đại gia tộc, Trung gian gia tộc, Ẩn tộc đều phải tuân theo một số quy tắc. Chẳng hạn như để tránh lạm dụng thần lực giết hại con người, thần tộc chỉ được phép giết ba loại người:
1.Phản bội thần tộc, âm mưu chống lại các gia tộc đứng đầu.
2.Mang dị năng, làm hại tới người thường.
3.Là nhân loại nhưng linh hồn đã bị vấy bẩn.
Về điều thứ ba, bản thân bất cứ ai thừa kế huyết thống của thần đều có đôi mắt đặc biệt. Họ nhìn thấy linh hồn của người thường. Làm càng nhiều việc ác, linh hồn càng bị nhuốm đen, thần tộc cũng chỉ được phép ra tay với những người ấy.
Quy tắc này cực kì khắt khe, ngay cả với Sako ương ngạnh cũng buộc phải tuân theo.
-Thì sao nào?- Jinn nghiêng đầu cười rộ, ngọn lửa mới tắt lại bùng lên, như con rắn quấn lấy cổ tay cậu thiếu niên.
Ác liệt, ma mị, tàn bạo, dịu dàng, nụ cười đốt lên trên khuôn mặt ấy vẻ đẹp khó nói thành lời, đủ để bất cứ ai run lên sợ hãi. Lửa màu đỏ tía như đôi mắt cậu, đẹp, vẻ đẹp tàn bạo không thể nào xuất hiện trên người một thiếu niên.
Trước ánh mắt của bọn họ, hỏa xà trườn xuống, tiến về phía đứa bé. Dạ vung tay, gia cố thêm một tầng bảo vệ.
Bất quá, Dạ chỉ là bán Huyết tộc kí khế ước, làm sao có thể so cùng Jinn.
Jinn nhếch môi khinh miệt, hỏa ngục đốt cháy lớp bảo vệ, mấy lần như vậy, hỏa xà ung dung trườn qua, quấn lấy cổ đứa bé, thiêu chết.
Sakura sững người. Trái tim lại bắt đầu đau nhói.
Dạ vội che chắn cho cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn Jinn ung dung tới gần.
Jinn bước tới, khi chỉ cách Sakura và Dạ ba bước thì dừng lại, mỉm cười nhìn họ.
Sakura nghiến răng:
-Cậu giết đứa bé đó, ngay cả phu nhân nhà Sammon cũng không bảo vệ được cho cậu!
-Sammon đại tiểu thư, có điều này cậu không biết. Vì lần này đột ngột trưởng băng Raizou có dị năng, phía trưởng lão thập đại gia tộc đã ra lệnh…- Jinn cong cánh môi, từng từ từng từ tàn nhẫn thốt ra- Giết sạch!
Bóng dáng cao lớn khuất dần trong biển lửa. Chỉ chốc lát sau, lửa xung quanh đều đồng loạt biến mất. Nếu không có cảnh tượng xung quanh, chắc Dạ đã nghĩ mình vừa bị ảo giác.
-Dạ…- Sakura trầm giọng- Bảo Shigeki lập một trận pháp ảo ảnh tại chỗ này, liên lạc với Ruka Miller, nhờ cậu ta khôi phục mảnh rừng trong thời gian ngắn nhất có thể. Báo Mira tới ngôi làng gần đây kiểm tra kí ức người dân.
-Vâng, thưa tiểu thư.- Dạ cúi đầu nhận lệnh, lại nhớ tới việc gì đó ngập ngừng nhìn cô- Về phần mục tiêu…- Dạ nhìn xác chết xung quanh, lời còn lại không ra khỏi miệng.
Sakura lắc đầu:
-Qua cảnh tượng vừa rồi, cậu còn chưa rõ tính cách học trò của mẹ tôi sao? Kẻ ưa tàn sát như hắn ta, chắc chắn không để mục tiêu chạy thoát đâu.
Cô xoay người bỏ đi, để lại sau lưng một mảnh rừng tàn tạ và những cái xác đã cháy đen không còn hình dạng.
…
Cỏ dại bị dẫm nát. Tiếng bước chân hốt hoảng làm phiền giấc ngủ của bầy sói. Nhưng chúng cũng chỉ gầm gừ vài tiếng rồi nhanh chóng bỏ ra chỗ khác. Phải chăng chúng cảm nhận được nơi này sắp biến thành bể máu?
Ông trùm băng Raizou, kẻ kiêu ngạo huênh hoang một đời, vào sinh ra tử một đời, ở cái tuổi ngoại tứ tuần này mới nếm trải cùng cực của sợ hãi.
Hắn biết hắn đã phạm sai lầm ngu ngốc nhất cả đời mình. Chỉ vì một giấc mộng không bao giờ thành hiện thực, hắn dám âm mưu chống lại Sammon đại tộc. Hắn có mắt, dù không biết rõ chuyện gì xảy ra nhưng qua cảnh tượng cánh rừng đột ngột bốc cháy, hắn biết kẻ thanh trừng của gia tộc Sammon đáng sợ thế nào. Chút dị năng được người đó ban cho cơ bản chẳng là gì với bọn họ.
Đáng tiếc, hắn quá tự tin, thời cơ chưa chín muồi đã muốn làm phản.
-Tìm người mất nhiều thời gian quá ~.
Giọng nói quỷ dị vang lên. Raizou dừng lại, hốt hoảng đảo mắt xung quanh. Từ trong rừng cây âm u, một cậu bé ước tầm mười hai tuổi đến trước mặt hắn. Cậu bé nhếch mép cười ác liệt:
-Con chó ngu ngốc, nhờ ngươi mà thập đại gia tộc đã đánh hơi được bọn ta. Nếu hôm nay để Sakura Sammon hay jinn Kaidou bắt được ngươi, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì.
-Không… không được tới đây!- Raizou kinh hãi lùi lại, bàn tay điên cuồng quơ quơ trong không khí- Triệu hồi! Triệu hồi!
Nhìn hành động của hắn, cậu bé cao ngạo và khinh bỉ nhếch môi, giọng nói tựa ma quỷ vang lên:
-Không cần ta động tay, ngươi cũng sẽ chết.
Raizou không nghe cậu bé nói, cứ lặp đi lặp lại hành động của mình. Trong lúc ấy, giọng cậu bé vẫn đều đều, nghe như đang giải thích một câu đố:
-Đầu tiên, hạt giống được gieo vào trái tim ngươi, lấy linh hồn ngươi để nuôi dưỡng hạt giống, tạo thành dị năng.
-Hạt giống rất tham lam, cứ mỗi lần sử dụng dị năng, nó lại cắn nuốt linh hồn ngươi. Với những hạt giống cấp thấp chưa hoàn thiện như của ngươi, ban đầu chỉ được giới hạn số lần sử dụng dị năng nhất định trong một ngày. Chờ một thời gian, vào giai đoạn hạt giống ổn định, ngươi có thể học khống chế dị năng tùy thích.
-Bất quá… Ngươi có biết, sử dụng vô độ như ngươi sẽ ra sao không?
Cậu bé chậm rãi bước tới gần, nhìn cành cây mọc ra từ cơ thể người đàn ông. Hoa anh đào xinh đẹp nở rộ, trong chớp mắt lập tức héo tàn, y như sinh mệnh của Raizou.
-Thật là một cảnh tượng thú vị.
Cậu bé giật mình quay đầu, khuôn mặt đáng yêu lạnh xuống nhìn thiếu niên khoác áo choàng đi tới. Jinn bình thản vỗ tay, khuôn mặt lạnh lẽo vô cảm.
-Thì sao? Ngươi tính giết ta à?
-Không.- Jinn nhướn mày- Thập đại gia tộc có lệnh, nếu tìm thấy các ngươi thì phải bắt sống, mà ta thì thích giết chóc hơn.
Ánh mắt của Jinn làm cậu bé thoáng rùng mình. Cậu bé nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười nhạt:
-Ngươi không sợ bị sensei** trách phạt sao?
**Sensei: Cô giáo, giáo viên, sư phụ. Để là cô giáo nghe không hợp lắm nên mình chuyển sang tiếng Nhật.
-Là sensei nói với ta để các ngươi đi. Sensei còn nhờ ta nhắn tới các ngươi là… Cảm ơn các ngươi vì sẽ trở thành viên gạch lót đường cho Sakura Sammon.
Không nói thêm lời nào, Jinn phất tay áo bỏ đi.
…
Học viện Nishiyama
-Cộng sự của cậu thế nào?- Ruka nghiêng đầu vò vò mái tóc sáng màu, lười biếng hỏi cô.
-Tồi tệ hết sức!- Nhắc đến cậu ta, Sakura lại trầm mặt- Tàn bạo, so với tôi và các cậu, cậu ta còn yêu thích giết chóc hơn.
-Làm tôi nhớ đến một người ở cùng học viện…- Shun khẽ xoa cằm.
Câu hỏi đến bên miệng, Sakura bỗng va phải một người.
-Xin lỗi…
-Xin lỗi.
Hai câu nói cùng lúc vang lên.Cảm thấy giọng nói có phần quen, Sakura ngẩng đầu, mở to mắt nhìn thiếu niên trước mặt.
-Giới thiệu với cậu…- Shun hừ lạnh- Jinn Kaidou, thủ lĩnh tòa nhà Chu Tước của học viện chúng ta. Sở trường là Hỏa ngục, sở thích là giết chóc.
Sakura thiếu điều muốn chém người. Nói cho cô biết, tại sao tên thiếu niên mắt đỏ tía trời đánh kia lại ở đây???
________________________________
*Chỗ này nhắc lại chút. Chắc các bạn còn nhớ ở chương 8 và chương 14, Sako ra tay giết người thường. Luật lệ thần tộc không cho phép giết người bình thường, nhưng những người đó linh hồn đều đã nhuốm đen, Sako có thể rat ay không bị phạt. Còn về chuyện giết người trước đám đông ở chương 8, vụ việc xảy ra trong quán bar của Brow, xóa kí ức người xung quanh chẳng khó mấy.
Tác giả có điều muốn nói: Vẫn chưa kịp soát chính ta, tối nay phải làm việc chăm chỉ a
~~ .
Xem tiếp: Chương 1: Thập Đại Gia Tộc