41 Bạn các cháu chỉ do hoạt động quá sức nên mới bị ngất chứ không sao đâu. Bây giờ bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi nên ngày mai các cháu hãy đến thăm nhé!- Ông nói - Vâng! Cảm ơn bác sĩ!- Lan cúi người nói - Không có gì.
42 - YEAH! Được ra viện rồi! Sướng wa' đi!- Nó sung sướng nhảy tưng tưng trên giường bệnh làm những người đi ngang qua nhìn vào với ánh mắt kì lạ. Thậm chí còn có người nghĩ:" Sao lại có bệnh nhân tâm thần ở đây nhỉ?" - Nè! Ngồi im đi! NGười ta đang nhìn kìa! Mất mặt wa'!- Khánh nhăn mặt - Đúng chuẩn phong cách hội trưởng luôn nè tụi bay- Bảo đùa - Giời ạ! Có mỗi việc xuất viện thôi mà cứ làm như phạm nhân mới ra tù không bằng- Huy giễu - Gì? Mi vừa nói gì cơ? Cái gì ra tù? Ta đâu trong sạch, chính trực thế này mà mi dám nói zậy hả?- Nó bốc hỏa - Cô hay nhỉ? Tôi Nói là như mới ra tù chứ có nói là ra tù thật đâu mà cô nổi khùng lên zậy? Có tật giật mình hử?- Huy xoa cằm mặc dù mình không có cọng râu nào - Ủa? Tật giật mình? Là sao?- Nó giả ngu - Ngu! Tật giật mình có nghĩa là.
43 Tâm sự của Khánh(chap này mình sẽ kể theo lời của Khánh nhé) Lúc ở bệnh viện, nhìn thấy cuộc điện thoại của mẹ hiển thị trên màn hình, tôi đã nhận thấy trong lòng mình bùng lên một cảm giác vui vẻ nhưng rồi tâm trạng đó cũng bay theo gió mà để lại trong tôi cảm giác thất vọng.
44 Đồng quê à, ta đến đây! Rốt cuộc thì ngày bọn nó xuống quê chơi cũng đến. Chỉ cần biết Lan đã mất ngủ cả đêm qua thì khỏi nói cũng biết nhỏ đã háo hức thế nào.
45 Nửa tiếng sau bọn nó cũng đến được nhà bà ngoại nó nhờ sự chỉ dẫn của bạn heo tên Quỳnh Trang. Trong thời gian đó thì bạn HUy cũng khá khổ sở vì những câu hỏi của Lan và cuối cùng chốt hạ 1 câu:"Tôi cấm cô nói thêm câu nào nữa! Hé miệng lần nữa thì ở nhà!".
46 Chào xong cả bọn đi theo bà và nhà. Nhà bà chỉ là 1 căn nhà 1 tầng nhưng diện tích lại không hề nhỏ chút nào. Nhìn căn nhà chính to khủng của nhà bà nó là biết nhà đất nhà bà rộng thế nào rồi.
47 Cứ vậy, bữa cơm diễn ra trong sự ồn ào của tụi nó với ông bà. Lan, Huy, Khánh và Bảo lúc đầu còn ý tứ nhưng nghe nó với 2 ông bà nói chuyện vui quá nên cũng vào nói góp vui luôn.
48 - Được rồi! Trang vào tắm đi! Mấy cháu cũng đi nghỉ sớm đi. Chắc là các cháu cũng mệt rồi! Ông bà đi nghỉ trước- Bà nó đã lên tiếng trước khi có 1 trận đấu khẩu của 2 ông cháu diễn ra - Dạ! Vậy bọn cháu đi trước- Lan tự nhiên như ruồi, nói Xong cả bọn lại lục đục kéo nhau vào phòng còn nó cũng đi lấy quần áo để tắm.
49 Sau 1 lúc thì 4 người kia mới nhận ra nó đang ở sau mình. Thấy nó đã tắm xong mà vẫn đứng yên đó suy nghĩ, Lan liền lên tiếng gọi nó rồi hỏi: - Sao pà cứ đứng đó thế? Lại đây đi! - Ừ! Tôi tới đây- Nó giật mình đáp lại - Bọn tôi tính là mai sẽ đi ra cái chỗ mà người ta dùng để trồng rau á, tui không biết người ta gọi nó là cái gì nữa nhưng mà trông nó đẹp ghê á- Lan phát biểu 1 cách rất chi là ngây thơ - Người ta gọi đó là đồng đó thưa má- Nó cũng suýt phì cười vì cách nói của nhỏ bạn thân - Đó! Ra đó chơi đi!- Lan reo lên - Mọi người muốn ra đó chơi thật hả? Bùn đất bẩn thì ráng chịu nhá!- Nó hỏi lại 1 lần nữa cho chắc - Yên tâm.
50 Chơi đã quá! Sáng hôm sau có thức dậy từ lúc 6 giờ. Theo thói quen, nó lấy tay che miệng ngáp 1 hồi dài rồi mới ngồi dậy. Thấy tiết trời hôm nay cũng khá đẹp nên tính lười của nó cũng bay theo gió luôn.
51 - Á! Ax. . . Ax. . . Buô. . . Buông chị ra!- Nó khó khăn nói. - Hông chịu đâu! Bỏ ra để chị đi nữa hả?- Thằng bé bướng bỉnh nói, tay vẫn bám chặt trên cổ nó.
52 - Thật hả? Hay wa'!- Lan nhìn thằng nhỏ bằng ánh mắt long lanh làm chàng Bảo nhà ta nổi máu ghen - Em không cần phải đưa ánh mắt cún con nhìn nó chứ!- Bảo bực bội - Có vấn đề gì hông?- Lan quay qua lườm Bảo Đúng lúc đó thì nó dắt xe đạp ra.
53 - Bìn. . . bình tĩnh! Tỷ tỷ bình tĩnh!- Nhỏ Xen giờ mới nhớ là nó đang còn đứng đó nên ấp úng nói. - Hihi. . . Ta có làm gì đâu mà mọi người im zậy?- Nó cười, nói.
54 Sau 1 hồi vận động với cái cây mang tên trứng cá thì cả bọn cũng quay lại với hành trình thám hiểm, nhầm. . . khám phá vùng đất nông thôn. vừa đi, Lan vừa nhìn nó bằng ánh mắt ngưỡng mộ: - Tớ nể cậu tới nỗi sắp chết ùi nha! Ngoài nấu ăn, trèo cây(==") cậu còn biết cái gì nữa vậy?(Hóa ra lí do là đây).
55 - Anh khỏi lo! Nó hiền lắm! Mà anh là con trai sao nhát thế?- Thằng Mạnh lại ra giọng chế giễu Bảo. - Ai bảo anh nhát? Nhìn anh cưỡi nó đây!- Máu tự ti nổi lên, bạn Bảo đẹp zai đã bị bé Mạnh lôi vào tròng mà chẳng hay biết.
56 - Hahahahahaha. . . . - Nó và thằng Mạnh phá lên cười như mấy đứa trốn trại. - Hai chị em nhà này làm sao ý nhỉ? Hay là sợ quá nên hóa điên rồi? Không được! Gọi cho bệnh viện tâm thần nhanh đi!- Lan nhìn 2 chị em nó rồi nói.
57 Sau 1 buổi chiều làm việc vất vả, cả lũ cũng về tới nhà. Vừa bước chân vào tới phòng khách thì mấy đứa đã lăn ra sàn mà chẳng có 1 chút kiêng nể gì(mệt wa' mà).
58 Cả bọn lại lôi nhau ra đồng chơi trốn tìm. Những mỗi tội là lần này mấy đứa nó lại lên chiếc cầu đang xây dở để chơi. Nhưng mới xuống đến nơi thì nó đã bị Khánh lôi đi mất tiêu.
59 Khánh thì vẫn giữ im lặng từ lúc hai người quyết định là sẽ trở lại chỗ hẹn của cả bọn. Dường như cậu vẫn chưa muốn chấp nhận 1 sự thật rằng: nó không yêu cậu.
60 Sự ra đi của Trang Huy cứ cầm tay nó kéo đi mãi cho đến khi nó kêu lên vì đau tay thì hắn mới chịu buông tay nó ra( cái cảnh này sao giống như hai người yêu nhau đang hiểu lầm nhau zậy nhỉ @@?).
Thể loại: Truyện Teen
Số chương: 75