Hạnh Phúc Nhân Đôi Chương 05 Part 1
Chương trước: Chương 04
Chương 5
Hạnh Phúc của cô bị tàn lụi khi Spencer nói anh dự định ở lại trường vào kỳ nghỉ xuân, để học bài cho kỳ thi tốt nghiệp, và anh không có ý định trở lại Houston cho đến sau khi anh tốt nghiệp vào tháng Sáu.
Corey, người đã không quan tâm nhiều đến chuyện hẹn hò, quyết định sử dụng khoảng thời gian từ tháng giêng đến tháng sáu để mở rộng thêm kiến thức hẹn hò của cô bằng cách thường xuyên ra ngoài với nhiều chàng trai. Spencer lớn hơn cô gần sáu tuổi, và hiểu chuyện đời hơn cô gấp trăm lần, và cô đang bắt đầu lo lắng việc thiếu kinh nghiệm hẹn hò của cô cuối cùng sẽ làm cho anh thấy xấu hổ hay ngăn cản anh phát triển một mối quan hệ sâu đậm hơn với cô.
Cô rất nổi tiếng ở trường và có rất nhiều chàng trai khao khát được đưa cô đi chơi, nhưng Doug Hayward nhanh chóng trở thành người mà cô ưa thích và là người luôn tháp tùng cô, cũng là người bạn tâm tình của cô.
Doug đang học lớp 12 tại trường trung học của cô, là đội trưởng của đội tranh luận, và tiền vệ trong đội bóng của trường, nhưng từ góc độ của Corey thì điểm thu hút nhất của anh là anh quá tuyệt vọng khi phải lòng một ai đó ở rất xa. Kết quả là cô có thể nói chuyện với anh về Spencer và có được những hiểu biết về đàn ông từ một chàng trai lớn tuổi, giống Spencer, thông minh, chơi thể thao và là người cũng xem cô giống như một cô em gái hơn là bạn gái thực sự.
Doug là người tư vấn cho cô về những gì mà "những người đàn ông lớn tuổi hơn" ưa thích ở bạn gái của họ và là người giúp cô nghĩ ra những ý tưởng để giành được sự chú ý của Spencer rồi đi vào trái tim anh. Một vài ý tưởng của Doug rất hữu ích, vài cái không thực tế, và một số rất buồn cười.
Vào tháng năm, ngay sau sinh nhật thứ mười bảy của Corey, họ có một cuộc thảo luận dài về kỹ thuật hôn – một đề tài mà Corey cảm thấy thiếu nhiều kinh nghiệm - nhưng khi Doug khẩn thiết cố gắng chứng minh một vài kỹ thuật mà họ đã thảo luận, họ kết thúc với việc nhăn nhó vì cười. Khi anh bảo cô choàng tay qua gáy anh, Corey làm một khuôn mặt hài hước, doạ dẫm và thay vào đó đưa tay lên cổ họng anh. Khi anh cố gắng hôn nhẹ tai cô, cô cười khúc khích và cười quá nhiều đến nỗi cô va mạnh vào mũi của anh.
Họ vẫn còn cười khi anh đưa cô đến trước cửa nhà cô đêm đó. "Làm ơn giúp anh một chuyện," Doug nói đùa, "nếu em kể cho Addison nghe về những gì chúng ta đã làm tối nay, thì đừng nhắc đến tên của anh. Anh không muốn cánh tay phải của anh bị gãy bởi một tên hậu vệ ghen tuông trước khi anh có thể chơi bóng cho trường đại học."
Họ đã thảo luận khả năng làm cho Spencer ghen như là một cách để buộc anh chú ý đến Corey, nhưng những phương pháp mà Doug nghĩ ra có vẻ cũ rích và lộ liễu đối với Corey, và kết quả thì không chắc chắn lắm. "Em không thể thấy Spencer trở nên ghen tuông với bất cứ chuyện gì liên quan đến em," cô nói với tiếng thở dài, “đừng nói chi đến chuyện anh ấy sẽ dùng vũ lực vì ghen tuông."
"Đừng cá cược cuộc đời của mình với chuyện ghen tuông. Không có gì giống như việc biết cô gái của mình đã từng hôn một người nào khác, điều đó sẽ làm ột chàng trai biết lý lẽ đánh mất lý trí của anh ta. Tin anh đi," anh nói thêm khi anh rời khỏi, "Anh biết điều đó từ kinh nghiệm của chính anh."
Corey nhìn anh đi xuống vỉa hè mà anh đậu xe trên đường lái xe vào nhà, trí tưởng tượng của cô đang đi quá xa khi những lời nói của anh cứ vang mãi trong tâm trí cô và một ý tưởng được hình thành.
Cô vẫn còn đứng trên mái hiên một lúc lâu sau khi ánh đèn sau xe của anh đã mất hút. Cuối cùng khi cô đi vào trong, cô đã quyết định và đang thực hiện từng chi tiết nhỏ của cái kế hoạch đó.
Khi Spencer về nhà vào tháng Sáu, cô nói với Diana đề nghị mẹ của họ mời Spencer đến nhà dùng bữa tối vào cuối tuần. Bà Foster nhanh chóng chấp thuận. "Spencer có vẻ vui mừng," bà công bố với gia đình sau khi bà gác điện thoại trong nhà bếp.
"Chàng trai đó coi trọng lợi ích của việc nấu ăn bổ dưỡng ở nhà," Rose nói.
"Cậu ta thích những những cuộc đàm thoại giữa một người cha và cậu con trai mà cậu ta và tôi thường thảo luận về chuyện kinh doanh và kiếm tiền," ông Foster khẳng định. "Tôi cũng rất nhớ chúng."
"Tôi nên kết thúc dự án trong phân xưởng," Henry mơ màng nói to. "Spencer có con mắt tinh tế về nghề mộc. Lẽ ra cậu ta nên chọn nghề nghiệp có liên quan đến kiến trúc thay vì tài chính. Cậu ta thích thú với bất cứ thứ gì có liên quan đến việc xây dựng."
Corey và Diana nhìn nhau với nụ cười thông đồng. Họ không quan tâm đến lý do Spence đến đây, miễn là anh đến và ở lại sau bữa tối để cho Corey có thể đưa anh ra ngoài và thực thi kế hoạch của cô. Sự đóng góp của Diana sẽ là thuyết phục tất cả những người khác đi xem phim một khi họ dùng xong bữa tối và có chút thời gian hỏi thăm anh. Diana đã chọn một bộ phim mà Corey đã xem để không một ai sẽ thấy kỳ lạ khi Corey quyết định ở lại nhà.
Cuối cùng, vào lúc Spencer rung chuông cửa, thần kinh Corey căng ra, nhưng cô đã cố tỏ vẻ bình thường khi cô mỉm cười vào mắt anh và mang lại cho anh cái ôm chào đón. Cô ngồi đối diện với anh trong bữa ăn tối, bí mật quan sát những thay đổi trong suốt nửa năm qua trên khuôn mặt yêu dấu của anh, trong khi anh nói về việc học cao học vào mùa thu. Đối với Corey mái tóc hung của anh có vẻ sẫm màu hơn, và khuôn mặt của anh có vẻ cứng rắn hơn, nhưng nụ cười biếng nhác, làm tim ngừng đập của anh vẫn không thay đổi chút nào. Mỗi lần những lời dí dỏm của cô làm anh cười toe toét, tim Corey tan chảy, nhưng khi cô cười đáp lại anh, vẻ mặt của cô như đang trêu chọc, chứ không phải tôn sùng. Theo con số mà cô đếm được, cô đã bốn mươi sáu lần đi chơi với các chàng trai từ khi anh chia tay cô tại tiền sảnh vào Lễ giáng sinh, và mặc dù đa số đều là đi chơi với Doug, khoá học nhanh sáu tháng về việc hẹn hò, tán tỉnh và đàn ông nói chung đã giúp cho cô rất nhiều.
Cô đang tràn đầy hy vọng khi Diana đẩy mọi người trong gia đình vào xe và Spencer nhặt lên cái áo khoác thể thao của anh, rõ ràng là cũng có ý định rời khỏi. "Anh có thể ở lại một lát không ?" Corey hỏi, cô hy vọng là vẻ ngoài của cô tỏ ra hơi bối rối. "Em - em cần vài lời khuyên."
Anh gật đầu, trán của anh nhíu lại với vẻ quan tâm. "Em cần lời khuyên gì, nữ công tước ?"
"Em không muốn nói về nó ở đây. Đi ra bên ngoài nào. Đêm nay thật đẹp, và em sẽ không phải lo lắng về chuyện quản gia của gia đình nghe lỏm được câu chuyện của chúng ta."
Anh đi bên cạnh cô, cái áo khoác thể thao vắt qua vai của anh bằng ngón tay cái, và Corey ước gì cô có thể cảm thấy được một phần mười sự thoải mái như vẻ ngoài của anh. Đêm thật yên tĩnh, không có hơi ẩm khủng khiếp làm ùa hè ở Houston trở thành một nhà tắm hơi. "Em muốn ngồi ở đâu?" anh hỏi khi cô băng qua hai cái bàn có dù và tiến về phía hồ bơi ở phía sau bãi cỏ.
"Ở đây." Corey ra dấu đến cái ghế dài cạnh hồ bơi, đợi cho đến khi anh ngồi xuống, sau đó cô liều lĩnh ngồi xuống cạnh anh. Hơi ngửa đầu ra, cô nhìn chằm chằm lên vòm cây đang trổ bông tối đen đến những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời không trăng trong khi cô chống chọi một cách tuyệt vọng để khôi phục lại sự can đảm đang chạy trốn. Cô buộc mình chỉ nghĩ đến nụ hôn hôm Giáng Sinh của anh và sự dịu dàng trong mắt anh và giọng nói của anh sau đó. Anh đã có cảm giác đặc biệt với cô đêm đó. Cô vẫn còn chắc chắn là anh có. Bây giờ cô chỉ cần làm cho anh nhớ lại và lại cảm thấy cảm giác đó. Bằng cách nào đó.
"Corey, em đưa anh ra đây để hỏi anh chuyện gì thế ?"
"Nó hơi khó giải thích," cô nói với tiếng cười bối rối nghẹn lại trong họng cô. "Em không thể hỏi mẹ em vì bà sẽ bực bội," cô bổ sung, cố tình loại bỏ những gì cô biết sẽ là đường thoát thân duy nhất của anh với cuộc thảo luận này. “Và em không muốn nói về nó với Diana. Chị ấy đang rất phấn khởi về chuyện bắt đầu học đại học vào mùa thu."
Cô liếc trộm anh và thấy anh nhìn cô với đôi mắt nheo lại. Hít một hơi thở để củng cố tinh thần, cô đánh liều nói. "Spencer, anh có nhớ khi anh hôn em vào Lễ giáng sinh không ?"
Câu trả lời của anh dường như mất cả đời người mới thốt ra được. "Nhớ."
"Lúc đó, anh có thể đã biết là em không có nhiều kinh nghiệm… anh có nhận ra - chú ý – đến chuyện đó không ?" Câu hỏi cuối cùng không nằm trong màn diễn tập của cô, và vì vậy cô đợi, muốn anh phủ nhận là anh không nhận thấy. "Có," anh nói thẳng thừng.
Vô lý, Corey ngỡ ngàng. "Tốt, em đã có được nhiều kinh nghiệm hơn kể từ đó! Rất nhiều hơn lần đó !" cô thông báo cho anh biết một cách ngạo mạn.
"Chúc mừng em," anh nói cụt lủn. "Bây giờ đi vào điểm chính đi."
Giọng nói của anh rất sắc và nôn nóng làm đầu của Corey quay sang. Trong suốt thời gian cô ở cùng anh, không lần nào, anh không bao giờ nói chuyện với cô như thế. "Thôi bỏ qua đi," cô nói một cách lo lắng chà lòng bàn tay lên đầu gối của cô. "Em sẽ hỏi người khác vậy," cô bổ sung, đột ngột từ bỏ toàn bộ kế hoạch và bắt đầu đứng lên.
"Corey," anh cáu kỉnh, "Em có thai à ?"
Corey thét lên trong tiếng cười hoảng sợ và ngồi xuống trở lại chỗ ngồi của cô, nhìn anh chằm chằm. "Từ nụ hôn à ?" cô cười, đảo tròn mắt. "Anh đã làm gì, không học môn sức khoẻ và vệ sinh vào năm lớp sáu à ?"
Lần thứ hai trong một khoảng thời gian ngắn, cô nhìn thấy Spencer Addison thể hiện một cảm xúc chán nản chưa từng có. "Anh đoán là em không có thai," anh nói một cách gượng gạo, bắn cho cô nụ cười thảm não.
Hoàn toàn vui sướng khi làm cho anh mất thăng bằng, Corey tiếp tục trêu chọc anh, cố gắng mà không thành công để đè nén tiếng cười run run của cô. "Các cầu thủ bóng đá không học môn sinh vật ở SMU à? Nghe này, nếu đó là lý do tại sao anh phải tiếp tục học sau khi tốt nghiệp, thì hãy tiết kiệm tiền học phí và nói chuyện với Teddy Morris ở Long Valley, Texas. Bố của anh ấy là bác sĩ, và khi Teddy chỉ mới tám tuổi, anh ấy đã kể cho bọn em nghe mọi chuyện cần biết ngay trên sân chơi gần mấy cái xích đu." Vai của Spencer đang cười ngặt nghẽo khi Corey kết thúc. "Dĩ nhiên, anh ấy đã sử dụng một cặp rùa làm công cụ dạy học. Chúng bây giờ có thể đã là bạn đời của nhau."
Với dấu vết của nụ cười vẫn còn giật giật ở góc miệng, anh di chuyển người để cho vai anh tựa ra phía sau cái ghế dài và chân trái của anh gập lại ở đầu gối, thoải mái đặt cạnh hông Corey. Chân phải của anh, năm ngoái đã bị thương hai lần trong những trận đấu, đang duỗi thẳng ra bên cạnh ghế, gót chân của anh tựa trên nền đá. "OK," anh nói nhẹ nhàng, khoanh tay trên ngực và nhướn chân mày, "Nói đi."
"Đầu gối phải của anh làm cho anh lo lắng à ?"
"Vấn đề của em làm anh lo lắng."
"Anh còn chưa biết là chuyện gì mà."
"Đó là chuyện làm cho anh lo lắng."
Nói đùa như vậy là cách nói chuyện trìu mến quen thuộc, và anh trông rất thoải mái và cường tráng - như thể anh có thể mang toàn bộ những vấn đề của cả thế giới trên đôi vai to lớn của anh - Corey có một ý nghĩ điên rồ chỉ muốn nằm co tròn bên cạnh anh và quên chuyện hôn hít. Mặt khác, nếu cô thực hiện kế hoạch của cô và thành công, cuối cùng cô có thể nằm dài bên cạnh anh và được hôn. Giải pháp thay thế được ưa thích hơn gấp bội, cô quyết định khi cô ngừng lại kiểm tra nhanh diện mạo trong đầu để chắc chắn rằng cô trông càng hấp dẫn càng tốt. Một bộ quần áo bó sát người và cắt ngắn khác sẽ thích hợp hơn là cái quần soóc trắng và cái áo không tay mà cô đang mặc, nhưng ít nhất thì chúng cũng khoe được làn da rám nắng của cô.
"Corey,” anh nói bằng giọng điệu thẳng thắn, "vấn đề của em?"
Corey hít một hơi thở dài, củng cố. "Nó là về chuyện hôn nhau … " cô bắt đầu một cách ngập ngừng.
"Anh đã biết được khúc đó rồi. Em muốn biết chuyện gì?"
"Làm thế nào anh có thể nói đó là lúc phải dừng lại ?"
"Làm thế nào em … ?" anh lặp lại không thể tin ; sau đó anh trấn tĩnh lại và nói một cách dứt khoát, lịch sự, "khi em đang quá thích nó, là đến lúc phải dừng lại."
"Đó là lúc anh dừng lại à ?" Corey phản công.
Anh tỏ vẻ ngượng ngùng với câu trả lời của anh; sau đó anh trông rất bực bội. "Cuộc thảo luận này không phải là về anh."
"OK," Corey nói như đồng ý, thay vì tận hưởng sự lúng túng của anh, "thì nói về một người khác vậy. Chúng ta hãy tạm gọi anh ta là Doug Johnson !"
“Đừng giả vờ nữa," Spencer nói hơi trêu chọc. "Thực tế là em đang hẹn họ với một người tên Johnson và anh ta đang đòi hơn những gì em muốn cho. Nếu em muốn một lời khuyên, anh sẽ cho em : bảo anh ta đi nghiền cát đi !"
Bởi vì cô không chắc là Spencer sẽ sử dụng chiến thuật gì để né tránh cái bẫy của cô, Corey đã chuẩn bị nhiều phương án khác nhau, tất cả đều nhằm mục đích dẫn dắt anh về hướng cô muốn. Cô thử phương án đầu tiên. "Sẽ không giúp được gì, thực ra là em đang cặp bồ với nhiều người khác nhau, nhưng mọi thứ có vẻ đi quá nhanh sau khi nụ hôn bắt đầu."
"Em đang hỏi anh chuyện gì ?" anh nói một cách thận trọng.
"Em muốn biết khi nào thì mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát, và em thích có vài sự hướng dẫn cụ thể."
"Tốt, em sẽ không có chúng từ anh."
"Được thôi," Corey nói, chịu thua, nhưng vờ vĩnh để cứu vớt sĩ diện của cô. "Nhưng nếu cuối cùng em bị nhốt lại ở trong nhà vì là một người mẹ chưa kết hôn bởi vì anh đã không nói cho em biết những gì em cần biết, thì lỗi của anh cũng nhiều như của em !"
Cô làm một cử động như đứng lên, nhưng anh chụp lấy cổ tay cô và kéo cô ngồi xuống lại. "Ồ, em không được đi ! Em không được kết thúc cuộc thảo luận này với một lời nhận xét như thế."
Lúc nãy, Corey nghĩ cô đã thất bại, nhưng bây giờ cô nhận ra rằng chiến thắng thật sự đang ở trong tầm tay cô. Anh đang lúng túng. Do dự. Lùi khỏi vị trí ban đầu của anh. Corey chuẩn bị tiến lên, nhưng một cách rất thận trọng.
"Chính xác – những gì - em cần biết ?" anh hỏi, nhìn cực kỳ không thoải mái.
"Em mong anh sẽ nói cho em biết làm thế nào để biết khi nào thì một nụ hôn sắp sửa vượt ngoài tầm tay. Phải có vài manh mối chứ."
Sự do dự của anh bị đánh bại, Spencer ngả đầu ra và nhắm mắt lại. "Có vài manh mối," anh thì thầm, "và anh nghĩ em đã biết hết chúng là gì."
Corey mở to mắt và một cách ngây thơ nói, "nếu em biết chúng là gì, thì tại sao em lại hỏi anh về chúng chứ ?"
"Corey, thật không thể làm được khi anh ngồi ở đây và trực tiếp tường thuật cho em các giai đoạn của một nụ hôn."
Corey mở cửa bẫy và chuẩn bị dồn anh vào đó. "Anh có thể làm thử không ?"
"Dĩ nhiên là không rồi! Nhưng anh có thể cho em một lời khuyên tốt : em đang hẹn hò với đám người bất hảo nếu họ đòi em cho hơn những gì em muốn đưa."
"Ồ, em đoán là em đã không nói rõ ràng. Những gì em đang cố nói là em nghĩ rằng có thể em đang làm cho đám con trai hiểu lầm." Trong đầu, cô thấy mình đứng bên cạnh cánh mở đang cửa và làm một cử chỉ mời anh bước vào. "Em nghĩ vấn đề có thể là cách em hôn họ."
Spence đi thẳng vào bẫy của cô. "Em hôn như thế nào?" anh yêu cầu, sau đó anh trông có vẻ tức giận với sai lầm của anh. "Bỏ qua đi," anh nói, đột ngột chồm người về phía trước.
Corey đặt bàn tay cô lên vai anh và nhẹ nhàng buộc anh trở lại. "Này, đừng quá kích động chứ," cô nói với giọng điệu xoa dịu. "Thư giãn đi."
Dưới lòng bàn tay của cô vai anh vẫn còn cứng đờ, như thể anh muốn chạy đi, và cô thấy hình ảnh của anh trên sân bóng, chỉ là đêm nay anh đã bắt được một quả bóng mà anh không mong đợi và không muốn, và bây giờ anh không thể tìm được bất cứ một người nào khác để chuyền nó qua.
Xem tiếp: Chương 05 Part 2