41 Mai ngồi lì bên cạnh Châu, ánh mắt nó cứ chăm chú nhìn cô, cả người tựa hẳn vào giường. Nó đã duy trì tư thế đó đã hơn mấy tiếng đồng hồ, lâu đến mức Hoàng đứng bên cạnh cũng cảm thấy xót xa.
42 “Cạch”. Nghe tiếng động Nhi lập tức quay lại nhìn. -Cậu đến rồi. - Nhi nhìn Minh rồi ngồi lại tư thế cũ, gương mặt hướng ra ngoài cửa sổ. -Cô đang đợi tôi sao?-Tôi biết thế nào cậu cũng đến tìm tôi.
43 Dương ngồi thẫn thờ nhìn ra phía xa. Có vẻ như là Bảo giận rồi thì phải, lẽ ra không nên tò mò như thế, chuyện của anh ta thì liên quan gì đến cô mà lại phải hỏi cơ chứ, thật điên rồi mà.
44 -Mọi người nghe đây, mai chúng ta sẽ trở về nhà. Tôi đã thông báo với trường rồi, sức khỏe của Châu và Mai cũng đã phục hồi khá tốt nên chắc sẽ không sao đâu.
45 -Mọi người đã chuẩn bị xong cả chưa?- Bảo hỏi. - Chúng ta khởi hành được rồi. - Minh trầm giọng nói. -Vậy được rồi, chúng ta sẽ khởi hành ngay bây giờ.
46 Vì để cho sức khỏe của Châu tốt hơn nên mọi người đã về trễ hai ngày, điều đó đồng nghĩa với việc là họ bị trễ bài hai ngày. Trong lớp cũng đã có không ít lời bàn tán về chuyện xoay quanh họ, kể cả Nhi và Anh.
47 Tất cả mọi người đã tập trung đông đủ trước cửa khu vui chơi nổi tiếng của trung tâm. Hôm nay không hiểu là ngày gì mà Dương lại rủ nó cùng Châu đi chơi như thế này, còn có thêm cả Hoàng nữa.
48 -Cậu không chơi bắn súng nữa sao?- Hoàng đứng phía sau Mai. -Tớ mà chơi thì thể nào cậu cũng cười tớ nữa à xem. - Mai nói. -Sao cậu cứ nhắc lại chuyện cũ vậy chứ, mà tại hồi đó cậu cầm súng sai cách đấy chứ.
49 Mấy ngày nay, nó dường như muốn tránh mặt Hoàng, cậu cũng không khó để nhận ra điều đó, có lẽ cậu đã quá đường đột chăng? Hay là trong lòng nó, Minh thật sự có vị trí nào đó cao hơn cậu? Cậu không hề muốn điều đó.
50 -Cậu đang làm gì ở đây vậy?- Minh lặp lại câu hỏi, nhìn Hoàng đang kinh ngạc nhìn mình. -Sao… sao anh lại ở đây?- Hoàng không tin vào mắt mình. -Đây là nhà tôi, tôi không ở đây thì ở đâu.
51 Hoàng buồn chán nhốt mình ngồi trong phòng, rốt cuộc thì hôm đó cậu cũng gặp mặt được nó trong bữa cơm gia đình, nhưng nó không hề nhìn về phía cậu dù chỉ một lần, sau đó thì cũng luôn tìm cách tránh mặt cậu, khiến cậu không thể nói chuyện được.
52 Mai đứng một mình trên sân thượng, đón nhận những làn gió mát đang thổi nhè nhẹ qua người. Mới mà đã gần một tuần rồi nó và Hoàng chưa nói chuyện cùng nhau.
53 Nó bước chân đến trước cửa nhà, chán nản tra chìa vào ổ rồi bước vào trong. Bên trong vô cùng tĩnh mịch và yên ắng. Một không khí vô cùng buồn chán cùng lo lắng len lỏi trong Mai.
54 Sau một hồi an ủi, Hoàng mới có thể thành công dỗ được Mai nín khóc. Không ngờ nhìn bên ngoài nó mạnh mẽ là thế mà lại…Mà thật sự là lúc nó ôm chầm lấy Hoàng đang ướt nhẹp ngoài màn mưa cũng khiến cậu cảm động và tự thấy mình trở nên vĩ đại không ít.
55 -Con gái yêu quý, mẹ về rồi đây. - Chưa thấy người đâu đã nghe thấy giọng nói ngọt hơn mật văng vẳng vang lên khắp nhà. Trong nhà im phăng phắc không một tiếng động, Mẹ nó khó hiểu bước nhẹ nhàng vào trong nhà.
56 -Anh thi thế nào rồi ạ?- Nó lại gần Minh hỏi. -Cũng tạm được. - Anh nó chau mày nói. Minh vừa trải qua kì thi đại học, trong thời gian qua anh đã học tập rất vất vả nên nó luôn cầu mong rằng anh sẽ đạt được kết quả như mong muốn.
57 -Này, hôm nay dđi đâu chơi đi. - Dương đứng lên đề nghị.
-Này, sắp thi đến nơi rồi mà còn đòi đi chơi, cậu nghĩ gì thế hả. - Châu lên tiếng.
-Ôi, thời gian nhanh thế, lị sắp thi nữa rồi.
58 Dương ngồi trong phòng làm việc, trên bàn đầy những bản vẽ nháp nhưng trông gương mặt cô vẫn không thể hiện sự ưng ý.
-Không được. - Cô lại vò một bức tranh nữa vứt xuống đất.
59 -Nghe nói là Hoàng chuẩn bị về phải không?- Dương vừa khuấy ly nước ép, vừa nhìn Mai.
-Sao lại hỏi tớ chuyện đó. - Nó thả cái ống hút ra, nhìn Dương.