21 Trấn Khê Thủy cách thôn Phúc Duyên không xa, trong thôn thường xuyên có người đến trấn trên đặt mua đồ đạc, mọi người cũng đều đã quen thuộc đường, nhưng đây là lần đầu Hải Đường đến trấn trên.
22 Hải Đường ở trong phòng bọn thổ phỉ ngây người chốc lát, không bao lâu, cửa được mở ra, Hải Đường nhìn lên, người tiến vào chính là tên Tứ Thử đang lén lút thậm thụt.
23 Thời điểm Hải Đường lôi kéo Tiểu Phúc Nhi trở lại thôn Phúc Duyên, hơn phân nửa thôn đều đã sớm rối loạn. Người đâu tiên nhìn thấy Hải Đường chính là Khánh Phương tẩu tử, xa xa bà nhìn thấy bóng người hướng trong thôn đi tới, vội vàng nghênh tiếp, thấy Hải Đường ôm lấy nhân tiện nói: "Con gái, con trở về rồi, con như thế nào đi một chuyến lên trấn lại không thấy bóng dáng, làn tất cả mọi người lo lắng muốn chết!"Hải Đường vội vàng muốn hướng trong nhà chạy: "Khánh Phương đại nương, Kim Sinh đâu?""Đừng nóng vội đừng nóng vội, Kim Sinh đã cùng mấy chàng trai trong thôn đi tìm con rồi, bà bà của con đang ở trong nhà đợi, con trước dẫn Phúc nhi về nhà, đại nương tìm người báo tin cho Kim Sinh biết!"Nương Kim Sinh lòng nóng như lửa đốt, thế nhưng ba lại không dám tùy tiện đi ra ngoài, chỉ sợ không biết lúc nào Hải Đường và Phúc nhi trở về.
24 Ngọn nguồn của lời đồn này rất khó đi truy cứu, tối qua chuyện Hải Đường và Tiểu Phúc Nhi thẳng đến khuya mới trở lại thôn Phúc Duyên hơn phân nửa mọi người trong thôn đều biết, tuy không biết người tung ra tin đồn, nói là Hải Đường và Kim Phúc về muộn là do bịthổ phỉ Viêm Lương Sơn bắt đi.
25 Thời tiết càng ngày càng lạnh, năm nay mùa đông so với những năm qua đều lạnh sớm, chưa tới tháng mười hai, thời tiết đã bắt đầu bay lả tả tuyết rồi.
26 Hải Đường thuận thế ôm lấy cổ Kim Sinh, bỉu môi nói: "Ta không có việc gì, chàng mau nói cho ta biết, vừa rồi nương đã nói gì với chàng?"". . . Cũng không có gì, " Hai tay Kim Sinh chống thân thể mình, tận lực không đè nặng Hải Đường, giữa hai phu thê vốn cũng không có gì khó nói, huống chi vừa rồi mẫu thân đã nói với hắn cũng có liên quan tới hai người bọn họ, "Vừa rồi nương nói, Kim gia chúng ta từ đời thái gia gia đã là nhất mạch đơn truyền, hôm nay nàng có con, càng là việc vui lớn.
27 Phủ tướng quân trấn hải Hoa Triêu quốc và Lăng phủ cách nhau không xa, lúc trước thời điểm hoàng đế Hoa Triêu ban thưởng phủ đệ, Dung Tú thần không có yêu cầu khác, chỉ cần sát bên Lăng phủ là được.
28 Hải Đường một bước sâu một bước cạn đi trên mặt tuyết, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, hai cánh tay ở trong gió tuyết đông lạnh sắp mất đi tri giác. Trong lò rèn còn có một tia sáng của ngọn đèn dầu yếu ớt, tâm Hải Đường đang treo cao rốt cục buông xuống một chút, nàng đi tới trướccửa hô: "Kim Sinh , Kim Sinh , chàng có ở bên trong không?""Ơ, là nương tử Kim gia, Kim Sinh đã về từ sớm rồi, giờ còn chưa trở về nhà sao?" Mở cửa chính là Tiêu đại thúc, ông vừa thu dọn xong đồ vật bên trong, cũng đang chuẩn bị đi về.
29 Trở về nhà, Hải Đường mới biết Kim Sinh bị thương không nhẹ, vào trong phòng bỏ xiêm y ra xem xét, trên người đều là vết cào lớn nhỏ, mặc dù trên đường đi cũng đã hơi đông lại thành vảy, nhưng vết máu kia loang lổ trên người, thoạt nhìn vẫn thấy giật mình.
30 Giao thừa một năm này, bụng Hải Đường đã có thể nhìn ra được bộ dáng. Tiểu Phúc Nhi bò tới giường gạch Hải Đường, thò tay nhẹ nhàngvỗ về bụng Hải Đường, sắc mặt tràn đầy hiếu kỳ: "Tẩu tử, trong đây thật sự có bé gái sao?"Hải Đường cười cười, sờ sờ đầu Tiểu Phúc Nhi: "Đúng vậy a, là đứa nhỏ lanh lợi đáng yêu như Phúc nhi!"Tiểu Phúc Nhi trừng mắt nhìn, ục ục miệng lại hỏi: "Vậy sau này tẩu tử có còn thương Phúc Nhi như bây giờ không? Hay là chỉ thích nó,không muốn Phúc nhi đi theo sau lưng tẩu nữa?" Hiện tại Phúc nhi đặc biệt thích Hải Đường, luôn đi theo phía sau của nàng, cảm thấy tẩu tử đặc biệt gần gũi, trong lòng của đứa bè đều mẫn cảm, tuy nói Phúc nhi cũng vui vẻ khi trong nhà nhiều hơn một người, nhưng còn có chút lo lắng từ nay về sau Hải Đường sẽ không thích chính mình nữa.
31 Hai mươi ba tháng hai, là hội thợ rèn mỗi năm một lần. Hôm đó đám thợ rèn trong mấy thôn chung quanh đều đi đến trấn Khê Thủy, từng người thi triển bản lãnh của mình, để cho dân chúng xung quanh tới quan sát, sau đó hoặc mang đồ sắt nhà mình tới sửa chữa, hoặc là tìm thợ rèn mình hài lòng chế tạo công cụ, coi như là một buổi tụ hội náo nhiệt.
32 Hải Đường đại khái là nhất thời động thai khí, trong bụng quặn đau một trận, được Dung Tú thần đỡ ngồi vào bên giường. Cũng may Lý Uylà người nhanh nhẹn, rất nhanh đã dẫn đại phu đến.
33 Lại qua hai tháng, Hải Đường vốn cho rằng Dung Tú Thần đến đây tìm nàng có lẽ chỉ là một cơn gió thoáng qua, nhưng lại không ngờ đếncơn gió này qua đi, một cơn gió khác lại nổi lên.
34 Hải Đường suy đoán cũng không sai, đám quan sai kia đến thôn Phúc Duyên đích xác tựu là vì Dung Tú Thần. Ngày ấy có người cải trang đi theo phía sau Dung Tú Thần, thấy hắn tiến vào thôn Phúc Duyên về sau, liền không còn dám đi đi theo nữa, sợ bại lộ hành tung.
35 Một buổi tối này, không riêng gì Hải Đường và Kim Sinh không thể ngủ một giấc an ổn, bên kia mái hiên nương Kim Sinh cũng lật qua lật lại một chút buồn ngủ cũng không có, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại lời Hải Đường nói.
36 Hai tháng trôi qua, Hải Đường vẫn không có một chút tin tức, Kim Sinh mỗi ngày đi ra ngoài tìm nàng, nghe ngóng tin tức của nàng, nhưngvẫn không thu hoạch được gì.
37 Đại quân Hoa Triêu quốc xuất phát tới Tây Uyển quốc đã tạm thời đóng quân ở phạm vi trong thành, hai nước giương cung bạt kiếm, sẵn sàng chiến đấu, trận chiến này một phát không thể vãn hồi.
38 Trận này đánh đặc biệt kịch liệt, cơ hồ có thể nói là cửu tử nhất sinh. Ở nơi cách doanh trại của quân đội Hoa Triêu không xa, một ít binh sĩ Tây Uyển sống sót sau trận chiến sinh tử vừa rồi đang tẩy lễ, giờ phút này vừa thoát khỏi nơi nguy hiểm, trong lòng còn sợ hãi.
39 Sau giờ ngọ ngày hè, thời tiết có chút nóng bức khô hanh, Hải Đường ngẩn người trong phòng hồi lâu, khó tránh khỏi có chút bực mình, vì vậy liền đứng dậy muốn đi ra ngoài một chút.
40 Trong doanh trướng, Hải Đường tựa ở trong ngực Kim Sinh, trên người của hắn có hơi thở quen thuộc đã lâu, gần nhau như vậy, trên đường đi ngàn ngăn vạn trở, lúc trước chịu ủy khuất giờ khắc này phảng phất đều không còn trọng yếu.