21 Mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào trong mắt chính là khuôn mặt tuấn mĩ của cha.
Nhìn kĩ xem, thật sự không biết dùng từ gì để hình dung, rõ ràng là người cũng đã ba mươi mấy tuổi rồi, nhưng mà mặc kệ thế nào, cũng không giống như là người đã ngoài ba mươi, nói hắn hai mươi bốn chắc cũng có người tin.
22 Dạ Tường phẫn nộ đứng trước cổng chính biệt thự, bên trong sân xác chết nằm la liệt, đúng là xác chết, tất cả đều là người đã chết.
Đang lúc Dạ Tường nghe được thanh âm của Dạ Hoằng truyền đến trong earphone, Dạ Tường cũng không áp chế được lửa giận trong lòng, nhưng mà gã không có quên đi phản ứng của Dạ Hoằng.
23 Bởi vì Dạ Kì nhấn lút ga, hơn nửa đây là chiếc xe đã được Dạ Kì độ lại, nếu không phóng nhanh như vậy thì đã banh chành từ đời nào rồi, cho nên không quá lâu đoàn người Dạ Hoằng đã về đến ngay biệt thự của Hồng Tiêu.
24 Dạ Hoằng vừa phóng lên phòng liền lao vào phòng tắm tắm nước lạnh. Hôm nay Dạ Hoằng cũng rất kì quái tại sao mình lại như vậy, bình thường rõ ràng rất sợ lạnh, nhưng một chút cũng sẽ không sợ nóng, nói cho chính xác, Dạ Hoằng cho tới bây giờ cũng chưa khi nào cảm thấy quá nóng.
25 Đúng vậy, bây giờ Dạ Hoằng làm ra một chuyện khiến Hồng Tiêu không thể ứng phó được.
Vốn đã bị bộ dáng đáng yêu của Dạ Hoằng khơi mào lửa dục rồi, bây giờ Dạ Hoằng lại dùng thân thể nóng rực lăn vào lòng Hồng Tiêu.
26 Hồng Tiêu đặt Dạ Hoằng dưới thân mình, để cho Dạ Hoằng xoay lưng về phía mình.
“Cha?” Dạ Hoằng kì quái hỏi.
“Hoằng Nhi, giao bản thân cho cha được không? Con đừng chuyển đống Cứ nghe theo cảm giác, đừng cự tuyệt cha được không?” Thanh âm Hồng Tiêu có chút khàn khàn, cũng không phải bởi vì vô cùng hưng phấn, mà là bởi vì lo lắng.
27 Sáng sớm, nắng mai rực rỡ, chim chóc người ngợi bởi vì không khí rất tốt mà cao giọng líu lo.
Bất đồng với bên ngoài chính là, trong phòng Dạ Hoằng cùng Hồng tiêu vẫn còn đang ngủ say sưa.
28 Đợi Hồng Tiêu ôm Dạ Hoằng ra thì cũng là giữa trưa rồi.
Mà bây giờ Dạ Hoằng ngay cả sức để trừng Hồng Tiêu cũng chẳng có nữa.
Đúng vậy bây giờ Dạ Hoằng một chút xíu sức lực cũng không có, mặc dù Hồng Tiêu nói chỉ có một lần, nhưng mà lúc này đây thời gian một lần phải nói là quá xá dài.
29 Chú Phúc đem cơm trưa đặt lên bàn ngoài phòng Dạ Hoằng, bởi vì liên quan đến Dạ Hoằng, đi vào trong phòng này chỉ có Dạ Hoằng, Hồng Tiêu cùng cái cô xuất quỷ nhập thần Dạ Kì kia thôi (nói Dạ Kì xuất quỉ nhập thần là vì Dạ Kì mỗi lần xuất hiện thì chẳng ai hay, đi cũng chẳng ai biết, đương nhiên trừ Dạ Hoằng ra, thì một người ở ám bộ cũng chẳng có ai nhận thấy được.
30 “Ư” Dạ Hoằng không thoải mái cựa mình. Lúc trưa không có cảm giác gì, như thế nào ngủ dậy lại xuất hiện chứ.
Dạ Hoằng bây giờ chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, khó chịu không nói nên lời.
31 Bình thường vào thứ hai đầu tuần, tất cả mọi người phải sớm rời giường tham dự một lần chào cờ.
Nói đại khái, tham dự chào cờ mọi người đều biết nó chán kinh khủng lại chẳng có lợi ích vận động.
32 Chờ sau khi giáo viên đi rồi, Hoàng Cáo chậm rãi rời khỏi bàn của mình.
Cười nói: “Các bạn, tôi nghĩ ra tiết mục để chúng ta biểu diễn là cái gì rồi, chính là một chuyện cổ tích của Châu Âu, tôi tin rằng các bạn cũng đã biết câu chuyện này, cho dù chưa từng biết, mọi người cũng sẽ biết.
33 Dạ Hoằng vừa mới đi ra khỏi cửa lớp, liền có một bóng đen xuất hiện trước mặt y. Không có bất kì sự lẫn trốn nào, Dạ Hoằng chỉ biết có người đang nhìn mình, hơn nữa y biết là ai, cũng biết người kia không có địch ý.
34 Đã qua năm ngày tập luyện tàn khốc, Hoàng Cáo ác ma kia cuối cùng cũng đồng ý thả bọn họ một bữa, 10 giờ sáng ngày mai tập trung ở phòng nghệ thuật thứ 3 để có thể tiếp tục tập tiếp.
35 Bảy giờ sáng, Dạ Hoằng trong vòng tay Hồng Tiêu tỉnh lại, tối hôm qua Hồng Tiêu lôi kéo Dạ Hoằng điên cuồng một đêm, nếu như không phải Dạ Hoằng nói sáng nay có việc, bây giờ Dạ Hoằng cũng đừng nghĩ đến việc có thể tỉnh lại.
36 Dù lâu rốt cuộc lễ kỉ niệm rồi cũng tới, bất quá có lẽ chưa người nào chờ mong.
Xế chiều ngày hôm qua Dạ Hoằng đã trở lại trường, bởi vì Hoàng Cáo nói cần phải lên sân khấu diễn thử lại một lần.
37 Lần này Dạ Hoằng không có để cho bọn Hoàng Cáo chờ lâu, chỉ chốc lát sau đã từ trong phòng đi ra.
“Lâm Hạo, các người còn chưa có ăn sáng, tôi biết một tiệm bánh ngọt ngon cực kì, tới đó ăn sáng đi.
38 Giữa trưa, năm người từ trong tiệm bánh xử lí phần ăn trưa của mình, cũng không có rề rà, mà chăm chú giải quyết phần bánh ngọt hoặc là cơm cho xong.
Nhân tiện Dạ Tường cũng tới, nhìn mớ bánh trước mặt bị Dạ Hoằng nhanh chóng giải quyết cũng không khỏi kinh ngạc, dù sao cả nhà Dạ Hoằng đều thích ăn bánh ngọt từ từ, như lời bọn họ nói chính là ăn thật chậm mới có thể tận hưởng hết mĩ vị của nó.
39 Dạ Hoằng vừa mới đi tới cửa phòng nghỉ, bên trong rất yên tĩnh, sao kì ta, nơi này đáng lẽ phải có vài người mới đúng, ví dụ như mấy chuyên viên trang điểm Hoàng Cáo mời tới.
40 Ngày thứ hai của lễ kỉ niệm không có nhàn rỗi như ngày đầu tiên.
Bởi vì hạng mục này hàng năm đều không giống nhau, mà mỗi lần đều là tập hợp từ sáng sớm rồi mới tuyên bố.