Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân Chương 42: Thiếu

Chương trước: Chương 39: Thiếu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ed: Jang Bò

Lục tỷ không thích ta, bởi vì trước khi mẹ ta vào cửa, Lục tỷ rất được mẹ cưng chìu, sau khi mẹ ta xuất hiện, cha thường xuyên đi bộ trong sân của chúng ta. Nếu như để tiên sinh kể chuyện kể lại đoạn chuyện cũ năm xưa thì nhất định sẽ có một màn cẩu huyết như sau một: một đám thứ nữ tranh sủng, thứ nữ ta là chính phái, tỷ tỷ đại nhân xin tha mạng.

Nhưng một tỷ tỷ đã từng nhìn thấy ta sẽ lạnh mặt đối đãi, lại xắn ống tay áo hoa lệ, nghiêm túc thoa thuốc cho ta. Ta khẽ rút tay về, còn tưởng rằng ta đau, nhẹ nhàng thổi thổi, hình như có giảm bớt đau đớn.

Thủy Hành Ca ngồi ở một bên, sắc mặt hết sức khó coi, nhìn chằm chằm mấy lỗ kim trên ngón tay của ta mặt tràn đầy lệ khí. Ta nghĩ nếu không phải Thành chủ là Lục tỷ phu của ta, hắn đã sớm một đao bổ đối phương. Ta nhe răng cười với hắn: "Đừng nhíu mày nữa, còn nhăn nữa sẽ thành Tiểu Lão Đầu rồi."

Hắn thản nhiên nhìn ta một cái, lệ khí giảm bớt, không có nói gì.

Lục tỷ tên là Thẩm Thanh thanh, lấy tự《 Kinh Thi 》"Thanh Thanh Tử Khâm du du ngã tâm", năm đó khi Lục tỷ ra đời cha ta vẫn còn có kiên nhẫn làm văn nhân có văn hóa, nhưng đến phiên bốn người chúng ta, một câu Xuân Hạ Thu Đông, không hề mỹ cảm.

Mười ngón tay đã quấn tốt, mặc dù nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng nhìn kỹ vẫn rất sâu đời ta rốt cuộc là tạo nghiệt gì a......

Giọng nói của Lục tỷ bình thản: "Sau khi Thẩm gia tan rã, muội đã đi đâu, sao lại tới Lạc Thành."

"Ưmh, mấy tháng đầu làm ăn xin, sau đó lại vào Ngũ Độc giáo. Hiện tại muốn đi tìm Y Thánh Tiền Lai, vừa vặn đi qua nơi này." Ta vội vàng nói: "Bởi vì nuôi một con chim bồ câu khốn khiếp, rất thích nhặt đồ có ánh sáng lấp lánh, Minh Nguyệt châu cũng là nó nhặt, bây giờ đang ở khách sạn, muội sẽ đi lấy, đợi muội."

Giọng nói Lục tỷ nhàn nhạt: "Không vội, trước tiên dưỡng thương cho tốt." Lại ngẩng đầu phân phó người làm: "Chuẩn bị thức ăn."

"Dạ, phu nhân."

Bị Long Diệu Âm cùng Trình Sương lừa gạt ta đã sinh ra ám ảnh, nhìn thấy Lục tỷ lúc đầu rất vui mừng, nhưng bây giờ bình phục lại, lại có điểm lo lắng: "Tỷ, ta phải đi tìm Y Thánh rồi."

Lục tỷ cau mày: "Muội bị thương ở đâu?"

Ta gãi gãi đầu, nàng lại nói: "Tìm Y Thánh gấp như vậy, chẳng lẽ bị bệnh gì? Nếu không những hộ vệ kia tại sao lại nói muội là yêu quái?"

Ta ngẩn người, chớp mắt: "Yêu quái?"

"Muội có biết hôm đó những hộ vệ trở về nói muội như thế nào không? Mắt đỏ như ma, sát khí ngập trời."

Ta nghe mà mờ mịt, dừng một chút nhớ tới hôm đó người áo đen đúng là có nói hai chữ "Yêu quái", mà trong mắt Thủy Hành Ca, rõ ràng là thương tiếc cùng bất đắc dĩ. Ta vẫn cho là là bởi vì khi đó ta nghĩ Thủy Hành Ca chết rồi, chỉ muốn báo thù cho hắn, vì vậy trong lòng mới tràn đầy cảm giác muốn giết chóc, thì ra là không phải......

Lục tỷ không hỏi nữa, Thủy Hành Ca cũng không nói gì.

Cơm trưa thì ta nhìn Lục tỷ phu Tô Ảnh cùng Lục tỷ, hai người này từ đầu tới đuôi cũng không cười lấy một cái...... Nhưng hành động gắp thức ăn cho đối phương tuyệt không thiếu món nào, xem ra ân ái quả thật không phải khanh khanh ta ta mới có thể thể hiện ra.

Ăn đã gần xong, Tô Ảnh mới nói: "Để Nhị thập thất muội phải chịu khổ, thật sự xin lỗi."

Dứt lời liền cầm ly rượu đứng dậy đưa tới, ta vội lấy ly rượu, Thủy Hành Ca cầm cổ tay của ta, nhận lấy ly: "Tửu lượng của Thu Thu kém, ta có thể uống thay không?"

Tô Ảnh gật đầu: "Tất nhiên có thể, muội phu xin mời."

Mới vừa rồi giống như ta nghe Lục tỷ phu rất thuận miệng gọi Thủy Hành Ca là muội phu, trong lòng ta bỗng thấy vui mừng, nếu tỷ phu cũng cho rằng ta là nha hoàn theo hắn, vậy ta đúng là không còn cách nào xoay người.

Sau khi ăn cơm xong, Thủy Hành Ca muốn dẫn ta trở về khách điếm, Lục tỷ cũng không giữ lại, chỉ nói: "Cũng được, dù sao cả Lạc Thành này đều là của Tô gia, các ở đâu cũng vậy."

Quả nhiên đủ khí phách......

Ngoài ý muốn gặp lại Lục tỷ, hơn nữa còn hòa thuận, người của Thẩm gia làm ta đau so với người khác sâu hơn rất nhiều, nhưng là cho ta hạnh phúc, cũng là hạnh phúc mà người khác không thể cho.

Trở lại khách điếm, đã là buổi tối, ta trấn an Vũ Thiên Tầm đi ngủ, trở về trong phòng mình đi tìm Minh Nguyệt châu.

Tìm kiếm trong bao đồ hồi lâu, mới tìm được hạt châu nho nhỏ, nhìn xung quanh không còn nhìn ra cái gì khác thường, không khỏi hỏi Thủy Hành Ca đang ngồi một bên: "Bọn họ nói hạt châu này có thể mua năm tòa thành trì, mà ta nhìn thế nào cũng thấy không giống, chàng xem một chút."

Thủy Hành Ca cúi người nhận lấy, nhìn một hồi, nhíu chân mày. Chợt giơ tay lên, ngọn đèn dầu trong nhà bỗng dập tắt, ta kêu lên một tiếng, sau đó nhìn thấy trong tay hắn hiện lên ánh sáng, lúc này mới hiểu, đây là dạ minh châu. Lát sau, hắn lại đốt đèn lên, ta cắn răng: "Có lúc nửa đêm tỉnh dậy, ta còn tưởng là Quỷ Hỏa, Quỷ Hỏa a."

Thủy Hành Ca nói: "Dạ minh châu này mặc dù cũng là hàng thượng đẳng, nhưng nhìn độ sáng cũng không giống như có giá trị năm tòa thành trì."

"Lâu không phơi nắng, nguồn sáng bị giảm chút cũng bình thường thôi." Ta cúi người thổi tắt ngọn đèn dầu, kéo hắn ngồi xuống nhìn hạt châu, "Ngày mai sẽ trả lại cho Lục tỷ, tối nay nhìn cho đủ đi."

Năm tòa thành trì a, năm tòa nha, phải xem đủ mới không phụ lòng mười ngón tay của ta.

"Thu Thu."

Nghe giọng hắn không gợn sóng không

Loading...

Xem tiếp: Chương 43: Thiếu

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Tiên Hôn Hậu Ái

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 178


Không Hề Phòng Bị

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 18