21 Nhà Thờ Đức Bà ở Pháp là một trong các công trình xây dựng có các cột chịu vòng cung bên ngoài nhờ đó mà bên trong có các cửa sổ kính màu rộng lớn đưa ánh sáng mặt trời rọi qua.
22 “ Là sai lầm
Chính là sai lầm
Một câu xin lỗi có thể xóa nhòa hết sao?
Là nỗi đau mà người mang lại
Thật quá đau lòng rồi
Tôi không hận người
Nhưng vẫn không thể quên đi nỗi đau ấy
Chính là sai lầm mà người cho tôi
Đau lòng lắm…”
--- ---------
“ Mỹ Phượng, cô ấy không hỏi gì về tôi sao?”
“ Anh đi mà hỏi cô ấy “, Mỹ Phượng trề môi khinh thường nhìn người đàn ông tuấn tú trước mắt.
23 Những đám mây trắng xóa trôi bồng bềnh trên không trung, cánh chim nhỏ bay giữa một bầu trời rộng lớn.
Mặc Phong trong chiếc áo thun trắng thật bắt mắt, anh bình thản đứng dưới tán cây, một tay cho vào túi quần.
24 Giáng sinh, ngày của mùa đông giá lạnh.
Tố Bạch mặc chiếc áo ấm màu đỏ sẫm, món quà mà Mặc Phong tặng trước lúc rời đi. Đôi mắt sâu hút ấy của anh khiến cô nhớ mãi giây phút ấy, anh nói câu:” Tạm biệt “ tuy nhẹ nhàng nhưng cũng đủ cứa vào lòng cô một nỗi đau vô hình.
25 Sáng tinh mơ.
“ Tố Bạch cậu đã đọc báo chưa?”, Mỹ Phượng ngồi trên giường nói.
“ Chưa “, cô lắc đầu đáp.
Mỹ Phượng do dự một chút liền nói:” Là Mặc Phong, tin tức được giới báo chí đưa lên trang nhất hôm nay.
26 Giáng sinh sắp đến, không khí nhộn nhịp hơn hẳn ngày thường.
Hai bên đường đều trang trí rất nhiều hình thù ngộ nghĩnh cùng cây thông to lớn đủ kích cỡ.
27 Mùa đông, 24 tháng 12
Tuyết rơi trắng cả một khung trời, nơi nơi được như cái lạnh bao vây bởi những bông tuyết nhỏ.
Tố Bạch mặc chiếc váy trắng tinh khôi, mái tóc đen như tô điểm cho nền trời tuyết.
28 “ Cô đã quyết định?”
“ Phải. Và tôi hy vọng anh sẽ giúp tôi"
Người đàn ông với đôi mắt thâm trầm im lặng, anh nhìn người con gái đối diện có chút không đành lòng.
29 Mặc Phong đứng trước cửa phòng. Lòng rối như tơ vò.
Cánh cửa hé mở, một cô gái với mái tóc nâu bước ra,một thân váy trắng thướt tha, làn da trắng mịn như ẩn như hiện dưới tấm vải mỏng manh.
30 Tấm rèm kiêu sa mở ra. Một cô gái với mái tóc xoăn bồng bềnh bước ra tựa như một nàng tiên giáng trần, xinh đẹp diễm lệ mà thoát tục.
Tố Bạch mặc chiếc cưới màu trắng, được nhà thiết kế nổi tiếng chính tay làm ra.
31 Trần Anh Triệu bước vào phòng.
Căn phòng không bật đèn, cũng không kéo rèm cửa, ánh sáng từ bên ngoài không lọt vào trong, trước mắt anh tối đen.
Trần Anh Triệu đứng im vài phút, cuối cùng chậm rãi tiến vào bên trong.
32 Đi ra khỏi sân bay,điện thoại bỗng nhiên reo lên, giọng nói lo lắng mà hoảng hốt: "Mặc Phong, anh ở đâu thế, Tố Bạch không ổn rồi, chúng tôi bây giờ đang ở trong bệnh viện.
33 Buổi sáng lúc tỉnh dậy, mới biết là có tuyết rơi.
Bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống đất, bên ngoài cửa sổ tất cả đều trở nên ướt át. Hương thơm lạnh lẽo âm thầm ngấm vào trong tim, cô đứng một lúc bên cửa sổ,sắc mặt trắng bạch, mỉm cười nói:” Tuyết lại rơi rồi “.