21 Tôi thích đi dạo trong trường học lúc hoàng hôn, vì dù là thời tiết nào, hoàng hôn cũng làm cho người ta thấy vô cùng yên tĩnh. Cảm giác tịch mịch này khó diễn đạt thành lời làm cho tôi càng cảm nhận được sâu sắc sự cô độc.
22 Mùa mưa năm nay tới có chút muộn, đến tận cuối tháng sáu, mưa to mới bắt đầu ào ào đổ xuống không ngừng. Tuy rằng xua tan đi nắng nóng nhưng mưa tầm tã mấy ngày liền cũng làm tâm tình người ta cảm thấy không vui vẻ gì.
23 Có một tình yêu không rõ ràng đôi khi cũng là một loại dằn vặt. Toàn bộ buổi sáng bạn đang đợi điện thoại của anh ấy, muốn nghe giọng nói của anh. Ngày hôm qua bạn không thoải mái, muốn tâm tình với anh.
24 Không đợi cho học kỳ kết thúc, tôi chuyển vào nhà của Thẩm Ngưỡng Nam. Có một nửa là bất đắc dĩ —- anh lấy trăm ngàn cái lấy cớ không cho tôi trở về, một nửa là tự nguyện —– tôi rất muốn hưởng thụ sự trân ái của anh.
25 Được yêu, sẽ được hưởng rất nhiều đặc quyền. Thẩm Ngưỡng Nam buông chuyện trong tay, ra một vài thông cáo, cùng tôi về miền nam đến Dương Châu. Anh không hỏi nhiều, chỉ giống như cậu trai đầu tiên đi đến nhà bạn gái, dụng tâm mua lễ vật, cẩn thận gọi điện thoại cho người bạn tốt nhất của mình tìm giúp.
26 Cuối cùng cánh tay bị thương đã qua ba tháng mười ngày, rốt cục cũng phải lành lặn. Theo thói quen, tôi không biết có lên lập tức duỗi cánh tay ra không, Ôn Tử Trung mỉm cười kéo cánh tay của tôi duỗi ra, “Em đó, luôn rất bị động, không hối thúc lôi kép, sẽ giẫm chận tại chỗ.