Gấm rách Chương 36-40
Chương trước: Chương 31-35
Chương 36
Trong chốc lát mặt cô trắng bệch. ————
Mưa rồi, mưa không lớn, từng hạt gõ vào cửa sổ.
Trời hễ mưa, liền cảm thấy là mùa thu thật sự đã đến, tiết lạnh từng chút từng chút, ngấm vào trong tim của con người.
Phó Thánh Hâm đứng trước của sổ, tâm trạng hơi rối loạn. Cô giận dỗi—giận dỗi bán công ty đi, vậy thì sao chứ? Có lẽ anh còn mừng thầm trong lòng, vui mừng bản thân cô biết khó mà từ bỏ, không dọa nạt anh. Giản Tử Tuấn cũng đang vui, tuy cô vẫn đem lại phiền phức rất lớn cho anh. Đối với sự việc phát triển như hề chèo này giới truyền thông bàn tán không ngớt, tên của Giản Tử Tuấn lập tức lên trang nhất, còn có chút mỉa mai nói cô- Phó Thánh Hâm có bản lĩnh, thuận lợi mọi bề giữa 2 ông lớn trong ngành tài chính.
Mấy ngày gần đây từng hành động của cô đều trở thành mục tiêu của báo giới, cô đành đóng cửa ở nhà không ra ngoài, nhưng vẫn không tránh được hỗn loạn của sự đời. Hôm nay có tin của một tờ báo nhỏ chính là “Dịch Chí Duy tức giận vì hồng nhan”, thật ra sự việc rất đơn giản, chỉ là Phú Thăng và Đông Cù cùng lúc tham gia đấu giá một mảnh đất, Phú Thăng ra giá cao mua được, vốn dĩ đây cũng chẳng có gì, hành động kinh doanh quá đỗi bình thường, nhưng phóng viên lại cứ vây lấy Dịch Chí Duy truy hỏi: “Nghe nói cô Phó và ngài Giản sẽ nhanh chóng kết hôn, anh Dịch anh có cảm tưởng gì không?” Dịch Chí Duy ứng phó quen rồi, liền nói: “Đương nhiên là tôi chúc phúc họ rồi.” Lúc này có một phóng viên liền cười: “Anh Dịch rộng rãi như vậy sao? Có tin đồn nói cô Phó vốn là bạn gái anh, sau này bị anh Giản cướp mất. Anh Dịch, mảnh đất ngày hôm nay lại để anh Giản đạt được, đồ vật yêu quý bị cướp 2 lần, anh có quan điểm gì?” Dịch Chí Duy tức giận, từ chối trả lời liền lách người bỏ đi. Điều này cũng không trách anh, là người nghe thấy đều tức giận, nhưng giới truyền thông gây sự chú ý thêm mắm thêm muối vào, tiêu đề liền trở thành như vậy.
So sánh ra, Giản Tử Tuấn trên một tờ báo khác lại vui mừng đắc ý, gần đây anh thu mua Hoa Vũ, phát triển thành công sự nghiệp đến ngành ngân hàng, lại biểu hiện xuất sắc trong mấy lần đấu thầu, quả thật nổi trội hơn Dịch Chí Duy, trên báo nói lúc anh bị truy hỏi thời gian kết hôn liền mỉm cười, liên tục nói “Sắp rồi.” Lại nói lời trêu đùa với phóng viên: “Mọi người cũng biết—-quả thật không thể đợi được.” Do đó trên báo nói anh sắp kết hôn lập gia đình, “Người sắp làm cha khuôn mặt hạnh phúc mỉm cười.”
Cô là nhân vật tin tức, chỉ có thể hẹn bác sỹ ở nơi khác làm phẫu thuật, bởi vì mấy ngày nay phóng viên theo rất chặt, luôn không đi được. Giản Tử Tuấn hỏi cô một lần: “Em thật sự không định sinh đứa bé này ra sao?” Tâm trạng cô tồi tệ, buột miệng liền hỏi: “Sinh ra làm gì? Thật sự lấy họ Giản sao?”
Anh liền không nói nữa, cô cũng biết thái độ của mình có vấn đề, lần này anh quả thật giúp cô việc lớn, một người phụ nữ gặp phải việc này luôn mang tiếng xấu, may mà anh gánh hết trách nhiệm, tâm điểm giới truyền thông đa phần đều tập trung vào anh.
Cô nói: “Xin lỗi.”
Anh lại không để bụng: “Không sao, trong sách nói phụ nữ trong thời kỳ này tính tính cách rất nóng này” Nói vậy khiến cô hơi xấu hổ. Vốn không liên quan đến anh, là cô kéo anh vào, đến bây giờ anh cũng không thoát nổi thân, ngày ngày bị phóng viên truy hỏi lúc nào kết hôn.
Hơn nữa, biểu hiện của anh thật sự khiến cô hơi nghi ngờ, anh thậm chí hỏi cô: “Có cần anh đưa em đi làm phẫu thuật không?” Dường như thật sự muốn chịu trách nhiệm gì đó với chuyện này vậy. Cô là sợ bóng sợ gió, thần hồn nát thần tính, cho nên liền nói: “Không cần—–vốn dĩ không liên quan gì đến anh. Vấn đề của tôi tôi tự giải quyết được, một cuộc phẫu thuật nhỏ, chẳng có gì đáng sợ cả.”
Anh cười nói: “Anh ta dạy em quá nhiều, bây giờ em không dễ dàng chịu nhận ân huệ của người khác, anh ta nhất định đã từng dạy em, trên thế giới không có bữa trưa ăn nào là miễn phí, có được tất có mất, cho nên em không chịu nợ tình nghĩa của người khác.”
Cô im lặng, anh nói đúng, ảnh hưởng của Dịch Chí Duy đến cô không hề biến mất, anh hình thành một loại quán tính trong cuộc sống của cô, cứ dùng cách tư duy của anh để nhìn nhận vấn đề, có lẽ đời này đều không thể thay đổi. Anh là một cái gai, đâm thật sâu vào cơ thể, cho nên hễ ấn là đau——nhưng liền với thịt, không rút ra được.
Cuối cùng cô một mình lặng lẽ bay đến Singapo làm phẫu thuật, bởi vì phải làm thủ tục nhập viện, cho nên bay đến trước một ngày, ở trong khách sạn, tâm trạng tồi tệ đến cực điểm, không có bất cứ ý nghĩ nào. Buổi tối mới đi ra khỏi khách sạn dạo phố, vùng này chính là khu vực có tên là “Đại Pha” của Singapo, đại học quốc lập Singapo ở ngay gần đó. Cô đi lung tung, lại đi đến gần đại học, cô thích nhìn thấy sinh viên, bởi vì trên người họ có bóng dáng của mình, một khí chất sạch sẽ mà đơn thuần, tuyệt đối không nhìn thấy ở nơi khác, sự thuần khiết vẫn chưa bị ô nhiễm.
Xanh hóa của Singapo nổi tiếng, bên đường là cây cọ thẳng tắp, dưới cây còn có bãi cỏ giống như tấm thảm, ngay cả trên cầu vượt cũng leo đầy cây song xanh mướt, cảnh phố đẹp đẽ không thể nhìn thấy ở Đài Bắc. Nhưng một cơn buồn nôn trào lên, cô đành dựa vào một thân cây để đứng vững, nôn rồi lại nôn, chỉ là nôn khan, cảm giác này vô cùng khó chịu, may mà, ngày mai tất cả sẽ kết thúc.
Nước mắt cô trào ra, có gì đáng khóc chứ? Cô tìm khăn giấy trong túi xách, cô sớm đã khóc đủ rồi.
Chắc là dáng vẻ ốm yếu của cô khiến người đi đường chú ý, đằng sau có người hỏi nhỏ: “Can i help you?”
“Thank you, I…..” Cô vừa nói vừa quay người lại, nhưng lại sững sờ. Đối phương cũng sững lại một lát, tiếng Trung buột ra từ miệng: “Cô Phó?”
Dịch Truyền Đông?
Cuộc đời này của cô viết thành sách, cũng là truyền kỳ xúc động lòng người, luôn trong lúc bất tiện, liền gặp phải người bất tiện. Bàn tay tráo trở trong u tối đó, lại trêu người như thế.
Cậu ta học ở đây, gặp phải cũng không phải chuyện kỳ lạ gì. Không ngờ cô cười được, giả vờ trấn tĩnh hỏi như không có việc gì: “Quay lại đi học à?”
“Ừ.” Đàn ông còn đỏ mặt, “Quay lại được một thời gian rồi. Cô Phó không, cô đến làm việc sao?”
“Không phải.” Cô cúi mặt xuống, giọng nói cũng nho nhỏ, “Đến nghỉ ngơi, gần đây….tâm trạng không tốt lắm.”
Cậu ta không biết phải làm sao: “Cô Phó….Tôi…….Tôi rất xin lỗi….”
“Không sao.” Cô không muốn nói tiếp, miễn cưỡng cười một lát, “Tôi còn có việc, đi trước đây.” Cậu ta lại gọi cô lại: “Cô Phó.” Nhìn thấy cô nhìn mình, lại càng líu lưỡi hơn, nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Anh trai anh ấy cũng ở Singapo……Anh ấy biết không?”
Trong chốc lát mặt cô trắng bệch, Dịch Chí Duy?!
Chương 37
Có một khoảng thời gian vui vẻ. ————
Anh ở Singapore?
Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, hơi khó khắn nói: “Ồ…..Truyền Đông, mong cậu đừng nói với anh ấy là đã gặp tôi. Tôi….tôi phải đi rồi.”
Dịch Truyền Đông hơi lo sợ nhìn cô: “Cô Phó, cô không khỏe à?”
Cô thở khó khăn, trước mặt tối sầm lại, nhưng miễn cưỡng nói: “Không sao, tôi…..chỉ là chóng mặt….tạm biệt.” Cô quay người đi, loạng choạng đi được mấy bước, liền cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, đất dưới chân càng ngày càng mềm, trời càng ngày càng tối, càng ngày càng mơ hồ……
Tỉnh dậy là ở trong bệnh viện, trời đã tối từ lâu, trong phòng bệnh chỉ có một chiếc đèn tường trên đầu giường đang sáng, ánh đèn hơi ảm đạm, cô đang truyền, không biết là truyền thuốc gì, cho dù là thuốc độc cũng tốt, cô hơi mệt mỏi nghĩ. Vừa quay đầu, lại nhìn thấy một người.
Gần hai tháng rồi họ chưa gặp mặt nhỉ? Trong ánh đèm âm u, khuôn mặt anh không hề rõ ràng, cũng không nhìn ra là biểu hiện gì, bỗng nhiên cô cười, hỏi: “Bây giờ anh sợ tôi nhân cơ hội làm phiền anh phải không?”
Anh nói nhàn nhạt: “Nếu tôi không ở đây, có khi Truyền Đông sẽ tới.”
Tốt, vẫn đề phòng cô, cô hơi yếu ớt nhắm mắt lại, chầm chậm nói: “Anh còn gì để mà không yên tâm nữa…..bây giờ tôi thế này, lại nằm trên giường bệnh, không quyến rũ nổi bất cứ ai.”
“Rất khó nói.”
Lại nói vào bế tắc. Cô vùi đầu vào trong gối, dường như rên rỉ: “Coi như tôi xin anh, anh đi đi, tôi đảm bảo không có bất cứ ý đồ nào với em trai anh. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa.”
Anh lại hỏi: “Lúc nãy giúp cô làm thủ tục nhập viện, bệnh viện nói cô sớm đã làm xong, hẹn ngày mai phẫu thuật, Giản Tử Tuấn sao lại không đưa cô đến?”
“Anh ấy rất bận.”
“Hai người không phải nói là kết hôn sao, sao lại không muốn đứa bé này nữa? Giản Tử Tuấn hối hận rồi?”
Trong chốc lát cô mở mắt ra, nhìn anh: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Anh nói: “Điều này là tôi nên hỏi cô, không phải cô luôn muốn gặp tôi sao? Bây giờ tôi ở đây rồi, có điều gì cô nói đi.”
“Tôi muốn gặp anh?”
“Nếu không sao phải khổ sở như vậy, xa xôi ngàn dặm chạy đến Singapore, lại đặc biệt trùng hợp ngất trước mặt Truyền Đông——có phải là Giản Tử Tuấn không cần cô nữa, cô lại muốn quay đầu đến tìm tôi?”
Cô than một hơi thật sâu thật dài. Anh quá thông minh, do đó cho rằng người khác đều thông minh như anh, biết dùng thủ đoạn, gài bẫy. Cô nói dịu giọng lại: “Chí Duy, tôi là muốn cầu xin anh.”
Khuôn mặt anh không cần đoán cũng biết, cười mỉa mai nhàn nhạt: “Vậy cô nói đi.”
“Tôi xin anh, dù sao chúng ta coi như là có một khoảng thời gian vui vẻ, bất kể trong lòng anh coi tôi là đồ chơi cũng tốt, tiêu khiển cũng tốt, anh để lại cho tôi chút chỗ trống có được không? Anh ép tôi hận anh, như vậy có gì tốt cho anh chứ? Dịch Chí Duy, cho dù tôi không yêu anh, nhưng ít nhất tôi cũng ngưỡng mộ anh, anh đừng hủy hoại nốt chút ít đẹp đẽ còn sót lại giữa chúng ta có được không?”
Anh sững sờ một lát, chầm chậm nói: “Cô nghĩ như vậy sao?”
“Đúng thế.” Cô mệt mỏi nói: “Bây giờ tôi không có bất cứ ý đồ gì với anh, nếu cốó tôi sẽ sinh đứa bé ra, y học bây giờ phát triển như vậy, tôi có thể sinh ra rồi ôm nó đi xét nghiệm DNA.” Viền môi cô nở ra một nụ cười thê lương: “Có lẽ anh vinh viễn sẽ không thừa nhận, nhưng…..đứa trẻ này, anh biết rằng……anh biết rõ rằng…..” Giọng nói của cô yếu ớt, nhẹ tênh, “Anh biết rõ rằng đúng là của anh…..”
Anh im lặng trong bóng tối, cô nhắm đôi mắt lại, điều nên nói cô đều đã nói, ngay cả điều không nên nói cô cũng đã nói. Anh muốn thế nào tùy anh đi, dù gì……cô đã rất mệt rồi, không còn sức lục để tranh luận với anh nữa.
Lúc sắp vào phòng phẫu thuật, bác sỹ theo lệ cũ hỏi cô: “Tuy cô đã ký tên vào đơn phẫu thuật, nhưng tôi vẫn phải hỏi cô, cô muốn làm phẫu thuật chứ?”
“Đúng thế, tôi đã quyết định rồi.”
Bác sỹ gật đầu, an ủi cô nói: “Vậy cô đừng lo lắng, chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ, 3 phút là xong.”
Cô gật đầu, phim quay đến bước này, luôn là nhân vật nam chính chạy đến bệnh viện ngăn cản, sau đó là một kết thúc hoàn mỹ, đáng tiếc, đó là kỳ tích mà nhân vật nữ chính mới có, cô không có phúc phận được nhìn thấy. Cô quay đầu đi, bên ngoài cửa sổ là một cây phượng hoàng cao lớn, một cây hoa đỏ rực đang cháy dưới bầu trời xanh, hoa đỏ như lửa, dường như có thể làm bỏng tầm nhìn của con người.
Đáp máy bay về là Giản Tử Tuấn đến sân bay đón cô, cô hơi kinh ngạc, nói: “Sao anh lại đến?”
Anh mỉm cười: “Anh không được đến sao?” Dừng lại một lát, lại nói: “Anh thật sự hơi không yên tâm.”
Cô không hiểu, cô rất ít khi không hiểu anh, cho nên hơi chột dạ: “Anh không yên tâm cái gì?”
Anh không nói, hai người lên xe, anh mới tiện tay lấy ra một tờ báo đưa cho cô xem, cô nhận lấy, bên trên nói Dịch Chí Duy mới ký một hợp đồng với một công ty điện tín Singapore. Cô cười cười như không có gì: “Anh ta cũng ở Singapore?”
“Em không gặp anh ta sao?”
“Không có may mắn ấy.”
Anh liền không hỏi nữa, một lúc sau, lại nói: “Anh ta gần đây không bình thường.”
“Ồ?”
“Anh xem qua hợp đồng của anh ta và Singapore, anh ta chắc chắn bị lỗ rồi. Con người như anh ta……xưa nay rất thông minh, lần này không biết vì sao, trình độ rất thất thường, anh thấy 8 phần là anh ta ngủ trên bàn đàm phán, không ngờ bị người ta lừa."
Chương 38
29 Tháng 4
Chương 38: Thánh Khi tự sát vào bệnh viện
————
Cô không muốn nhắc đến nữa, đang định lảnh sang việc khác, bỗng nhiên nhớ ra: “Kế hoạch hợp tác chắc chắn là cơ mật kinh doanh tuyệt đối, làm sao anh có thể nhìn thấy?”
Cô cười: “Bây giờ bắt đầu quan tâm rồi sao?”
Cô nói nhàn nhạt: “Anh không muốn nói thì thôi, tôi chỉ là thuận miệng hỏi một câu, không hề có hứng thú muốn biết.”
“Thật không?” Anh hỏi vặn lại, mỉm cười nhìn cô, “Trong lòng em biết thừa, cơ mật kinh doanh quan trọng như vậy mà anh biết rõ mồn một, đương nhiên là bên cạnh anh ta có người hé lộ cho anh biết——sự phản bội của trợ lý cao cấp, có thể đem đến hậu quả nghiêm trọng, đặc biệt, gần đây tinh thần anh ta rối loạn, thường xuyên xuất hiện sai sót và bất bình thường.”
Trong lòng cô nhanh chóng phỏng đoán, là ai? Có thể là ai phản bội Đông Cù, Hoàng Mẫn Kiệt? Phan Học An? Hay là Phó Thanh Hà một trợ lý chủ tịch khác?
“Đoán được chưa? Em không đoán được đâu, anh ta có hai người trợ lý cao cấp, hai thư ký hành chính, một thư ký riêng, biết kế hoạch này có lẽ còn có thư ký hội cổ đông của anh ta nữa, phạm vi quá rộng, em đoán không ra.”
Cô hỏi: “Chúng ta không thể nói việc khác được sao?”
“Em không vui khi nghe anh ta gặp đen đủi sao? Vậy chúng ta nói chuyện khác thôi.”
Cô nén giận: “Tôi thật sự càng ngày càng không hiểu anh, thật sự không biết anh đang nói gì, tôi biết anh và anh ta luôn cạnh tranh, đó là việc của các anh, hơn nữa là việc công, không cần kéo tôi vào. Tôi chịu đựng anh ta đủ rồi, không muốn nhắc đến nữa. Nếu anh muốn tìm một người nghe, quý công ty rất nhiều cấp dướ,i nhân viên muốn nịnh bở anh đấy, xin đưa tôi đến khách sạn gần đây, cảm ơn.”
Anh nói: “Anh thừa nhận là anh vui trên sự đau khổ của người khác, Thánh Hâm, em không chịu nghĩ một chút nguyên nhân ở giữa sao?”
Anh dùng biểu hiện kỳ quái đó nhìn cô, lại khiến cô sững sờ, anh than một tiếng: “Thánh Hâm, anh yêu em. Em biết, từ nhỏ anh đã yêu em, đợi ngày tháng hai người chúng ta cùng nhau lớn lên. Anh yêu em, muốn lấy em, chưa từng thay đổi.”
Cô kinh ngạc nhìn anh, cuối cùng cô gọi lái xe: “Dừng xe! Tôi muốn xuống xe.”
“Không cần để ý đến cô ấy.” Anh vừa nói với lái xe, vừa xoay mặt cô lại, “Thánh Hâm, hôm nay anh nhất định phải hỏi rõ ràng. Trong lòng em nghĩ như thế nào, em hận anh, nhưng, em vẫn yêu anh chứ?”
Cô dùng tay đẩy anh: “Tôi muốn xuống xe!”
“Em có thẻ đối mặt với sự thật được không, em trốn tránh anh thì sao chứ? Bây giờ anh rất trịnh trọng cầu hôn em, đồng ý hay không em đều phải cho anh một lý do.”
Cô rất tức giận: “Tôi đương nhiên sẽ không gả cho anh——cha tôi……..ồ! Tôi không muốn nói, anh buông tha cho tôi đi, anh sớm đã lấy được công ty rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”
Bỗng nhiên anh tức giận: “Công ty? Em thà chết cũng không chịu bán cho anh, kết quả chỉ vì giận dỗi với Dịch Chí Duy, liền đồng ý dễ như trở bàn tay. Thánh Hâm, em yêu anh ta đúng không?” Anh hỏi dồn cô, tay cũng tăng thêm lực.
Cô hốt hoảng nói: “Anh bỏ tay ra! Anh làm đau tôi rồi! Tôi yêu hay không yêu anh ta không cần thảo luận với anh!”
Anh dồn ép đến, giữ chặt lấy mặt cô, hôn cô. Cô hoảng loạn vùng vẫy, không biết vì sao, liền dơ tay lên tát.
“Bốp!”
Cái tát này khiến hai người đều sững sờ, anh kiềm chế, bất lực nhìn cô: “Thánh Hâm.”
Cô hơi hơi chau mày lại, sau đó, chau mũi lại, cuối cùng, nước mắt chảy xuống thành hàng. Anh ôm cô, dỗ dành cô: “Lấy anh nhé, Thánh Hâm, anh biết, em mệt rồi. Anh đảm bảo sẽ không khiến em phải chịu tủi thân thêm nữa, anh sẽ khiến em yên bình hạnh phúc.”
Cô thật sự mệt rồi, cô đã từng nỗ lực vùng vẫy như thế, nhưng lại đạt được cái gì? Thôi đi, con người trong kiếp này chỉ là chút ý nghĩa đó thôi sao? Dù gì đã như thế rồi, cô còn mơ mộng hão huyền gì chứ? Anh ta nói yêu cô——-có lẽ là lừa cô, nhưng anh ta cầu hôn cô, kết hôn là sự đảm bảo địa vị tốt nhất, cho dù anh ta không yêu cô thì sao chứ? Kết hôn rồi, không nói gì khác, lúc anh yêu cầu ly hôn cô sẽ có thể đạt được một khoản trợ cấp lớn, dù sao cô cũng không còn gì để có thể tổn thất nữa.
Cuộc đời này của cô cuối cùng vẫn phải gả cho một người, sinh con đẻ cái sống một đời, không gả cho anh, cũng sẽ là người khác, không bằng gả cho anh, ít nhất họ là thanh mai trúc mã, cũng coi như là biết rõ nguồn gốc, ít nhất ở trong mắt người khác anh là đối tượng kết hôn muốn tìm cũng không thấy, có tiền, có địa vị, có thân phận……còn gì để mà lựa chọn nữa chứ?
Cô liền thuyết phục bản thân mình như thế.
Họ trịnh trọng đính hôn, nghi thức quả thật hơi khoa trương, trong tình hình kinh tế không tốt này, huênh hoang như thế có khi sẽ dẫn nên sự bất bình. Nhưng, cuối cùng cô lại một lần nữa danh chính ngôn thuận làm vợ chưa cưới của Giản Tử Tuấn.
Đính hôn rồi, cô cũng không cảm thấy có gì, mấy ngày nay Giản Tử Tuấn bận, mà cô vì không có công việc, một mình ở nhà nhàn rỗi đến mức khó chịu. Đang xem tivi không có việc gì làm, ở nhà bỗng nhiên gọi điện thoại đến, là mẹ kế khóc lóc sụt sùi: “Thánh Hâm! Cô mau mau về nhà đi, Thánh Khi tự sát vào bệnh viện rồi……”
Cô vô cùng hốt hoảng, cái chết tàn nhẫn của cha trong chốc lát hiện lên trước mắt, cô hoảng loạn lên xe về nhà, đợt này cô không mấy khi về nhà, không ngờ xảy ra việc lớn như vậy. Lòng cô nóng như lửa đốt vội về nhà, mẹ kế lại gọi điện ở bệnh viện, không nói rõ, hại cô phí công chạy về nhà, người trong nhà đều đã đến bệnh viện, cô lại vội vã đến đó.
Vừa đến phòng cấp cứu từ xa đã thấy mẹ kế ngồi trên ghế lau nước mắt, trong lòng cô sợ hãi, dường như chạy lại, mở miệng liền hỏi: “Sao vậy? Thánh Khi sao rồi?”
Mẹ kế cầm khăn tay lau mắt, nấc nghẹn nói: “Đang cấp cứu…..con bé này……..thật sự là muốn lấy mạng tôi….”
Cô hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy, mấy ngày trước tôi gọi điện về nhà không phải là vẫn ổn sao?”
Mẹ kế nói: “Con bé đợt này không vui lắm, cũng không ra ngoài…. sáng sớm nay, tôi thấy nó rất lâu không dậy, gọi nó dậy ăn sáng, ai ngờ gọi không mở cửa….sao nó lại hồ đồ thế chứ, lại ngốc đến mức uống thuốc ngủ tự sát……..” Vừa nói vừa khóc, “Con ơi, con có mệnh hệ gì, mẹ sống sao được đây……”
Cô vội vã hỏi: “Là vì chuyện gì chứ? Xảy ra việc gì nó mới nghĩ không thông?”
Mẹ kế nói: “Tôi đâu có biết…..nó xưa nay bí hiểm, cô không phải là không biết……” Bỗng nhiên nhớ ra: “Thư! Nó viết thư cho cô!” Vội vàng lấy ra từ túi xách: “Cô xem xem."
2 Tháng 5
Chương 39: Người phụ nữ có chồngbình thường đến cực điểm
————
Thật ra chỉ có một hàng chữ viết trên tờ giấy ghi nhớ, lộn xộn kèm theo vệt nước mắt: “Chị cả, chị thật ngốc, nhưng, không ngờ em còn ngốc hơn chị.”
Cô đọc không hiểu, trong lòng rối bời, cảm giác chẳng lành trào lên, quả thật là vô cùng sợ hãi, bản thân mình bị lôi vào trong sao? Hay là Thánh Khi chỉ làm phép so sánh? Không có lý do mà……..nắm chạy tay quay mặt lại, thấy Thánh Hi đờ đẫn đứng ở bên cạnh, do đó hỏi: “Thánh Hi, em biết chị hai như thế là vì cái gì không?”
Thánh Hi nói: “Em không biết.” Ngừng lại một lát, nói: “Mấy ngày nay chị hai chứ trốn một mình khóc.”
Cô nên sớm về nhà xem xem, cô không nên bất cẩn như vậy! Mẹ kế là người phụ nữ có chồng bình thường đến cực điểm, ngoài việc tham lam một chút thì chẳng hiểu cái gì. Đều là cô không tốt, bản thân cô tuy xảy ra rất nhiều việc, nhưng cũng không thể không thèm lo đến nhà chút nào, đều là lỗi của cô.
Thánh Hiền lại nói ở một bên: “Em biết!”
Trong lòng cô hoảng sợ, quỳ xuống hỏi: “Thánh Hiền, em biết điều gì? Nói cho chị cả nghe.”
Thánh Hiền chần chừ một lát, nói: “Vậy chị không được giận chị hai đâu đấy.”
Cô vô cùng hốt hoảng, trời ơi! Bản thân mình thật sự bị lôi vào trong sao? Đành dỗ dành Thánh Hiền nói: “Bây giờ chị hai như vậy, chị cả sao có thể tức giận chị hai được chứ? Mau nói cho chị cả biết, em biết điều gì?”
Thánh Hiền nói: “Hôm trước em thấy chị ấy một mình trong vườn đốt đồ đạc, em cho rằng chị ấy giống em thích nghịch lửa, liền chạy ngoài cũng muốn nghịch, chị ấy đuổi em đi, còn không cho em nói với người khác—chị cả, chị ấy đốt hết ảnh của chị đó!”
“Đốt ảnh của chị?”
“Đúng thế.” Thánh Hiền nói, “Có phải chị làm chị hai tức giận không? Lúc đó chị ấy rất đáng sợ.”
Mẹ kế vội vàng nói: “Đừng nói linh tinh!” Lo âu tiều tụy nhìn cô một cái, nói, “Đừng nghe Thánh Hiền nói, nó trẻ con không hiểu chuyện, chỉ biết nói linh tinh.”
Cô miễn cưỡng ngồi xuống, vừa mới gọi một câu “dì”, bác sỹ liền đi ra từ phòng phẫu thuật, cô vội vàng đi lên, bác sỹ lắc lắc đầu: “Rất tiếc, chúng tôi đã cố hết sức, nhưng đã quá muộn……..”
Mẹ kế ngất đi, cô cũng đờ đẫn, Thánh Khi…..Thánh Khi 18 tuổi……liền ra đi như thế sao?
Bởi vì phải lo liệu hậu sự của Thánh Khi, mẹ kế nhập viện, cô tạm thời chuyển về nhà sống bà ta cho dù không ngã bệnh cũng chẳng giúp được gì. Tuy bận cô vẫn không coi là chân tay luốn cuống, bởi vì đã trải qua biến cô đó của cha, nên trình tự thế nào cô đều biết, một năm tự tay lo liệu hai tang lễ, cô quả thật có cảm giác đau đớn tê dại, giống như người làm xong phẫu thuật, vừa mới tỉnh dậy, trên người không hề cảm thấy gì, nhưng trong lòng sợ hãi cực độ, bởi vì biết rõ sau khi hết thuốc tê, sẽ là sự đau đớn xé ruột xé gan.
So với tang lễ của cha, của Thánh Khi ồn ào hơn nhiều, người thân bạn bè đều kịp đến, thương tiếc, an ủi……không ít người dựa vào thể diện nhà họ Giản mà cũng đến. Gần đây Giản Tử Tuấn nổi tiếng, trước đây không lâu vinh dự nhận được danh hiệu “Nhà doanh nghiệp trẻ tuổi có triển vọng nhất” của năm, gió chiều nào xoay chiều ấy, chính là như vậy.
Tròng lòng cô nghi ngờ từng lần rồi lại từng lần cái chết của Thánh Khi, nghĩ đến bức di thư đơn giản đó là có ý gì, trong đầu cũng từng có ý nghĩ mơ hồ, chỉ là không nắm được. Giản Tử Tuấn liền khuyên cô: “Đừng nghĩ nữa, dù sao sự việc đã xảy ra rồi, em xem em đi, như là sắp bị điên rồi ấy, cả ngày tâm trạng nặng nề, anh nghĩ em nên đi nghỉ ngơi.”
Cô uể oải: “Em không muốn đi.”
“Anh đưa em đi Châu Âu nhé?”
“Không cần đâu, anh bận như thế.”
Anh cười một lát, nói: “Bận hết đợt này là xong. Thánh Hâm, đợi anh làm hết việc trong tay, chúng ta kết hôn có được không?”
“Nói sau đi, “Trong lòng cô muộn phiền, “Thánh Hi mới xảy ra chuyện, em không biết làm việc cưới xin nhanh như vậy.”
“Em vốn dĩ là không muốn kết hôn! Mỗi lần anh hỏi em em liền qua quýt, em vẫn còn nhớ nhung Dịch Chí Duy!”
Cô tức đến phát run: “Giản Tử Tuấn!”
Anh dập cửa bỏ đi. Cô tức đến chóng mặt, ngồi xuống ở đó thở dốc, việc này sớm muộn cũng xảy ra, cô biết, họ bên nhau quá miễn cưỡng, mỗi lần biểu hiện của cô hơi không đúng anh đều sẽ nghi ngờ, chỉ là hôm nay cuối cùng anh đã nói ra mà thôi, chắc là cũng đã không nhẫn nhịn được. Hóa ra anh không phải như thế, anh xưa nay cũng rất rộng rãi, không chấp nhặt, nhưng chỉ cần giữa họ có dính đến cái tên Dịch Chí Duy, chắc chắn sẽ là chiến tranh lạnh. Anh chưa từng yên tâm.
Một lúc sau, anh gọi điện đến, nói nho nhỏ: “Thánh Hâm, xin lỗi, em không giận chứ?”
Đây chính là điểm tốt của anh, chịu nhận lỗi, chịu dỗ cô, không giống như Dịch Chí Duy, những lời nói ra từng câu đều làm tổn thương người khác, chưa từng nghĩ sẽ thuận theo cô. Trong lòng cô hoảng hốt, sao lại nghĩ đến anh ta chứ? Cho nên vội vàng nói: “Làm sao em có thể tức giận chứ, cùng ăn tối với em nhé.”
Anh trở nên vui vẻ: “Được rồi, anh bảo thư ký đặt chỗ.”
Bữa tối anh cũng đặc biệt cẩn thận, còn gọi đội nhạc đến chơi nhạc Mozart mà cô thích nhất. Cô cười nói: “Đủ rồi, đủ romance rồi——không khí lại giống như là cầu hôn ấy, anh đã cầu hôn rồi, em cũng đồng ý rồi, không cần dùng trò này nữa.”
Anh nhân cơ hội hỏi cô: “Vậy rốt cuộc khi nào chúng ta kết hôn.”
Cô nghĩ nghĩ: “Mấy tháng nữa đi, đợi đến mùa đông, vừa đúng đi Thụy Sĩ nghỉ tuần trang mật, không phải là anh thích trượt tuyết sao?” Anh lầu bầu, “Bây giờ Thụy Sĩ đã có thể trượt tuyết rồi.”
Cuối cùng cô cười: “Sao anh lại thế? Em sẽ gọi các thư ký của anh đến để xem mới được, vẻ mặt này của anh giống như là Thánh Hiền bị cướp mất đồ chơi vậy.”
Anh phì cười một tiếng: “May mà em nghĩ ra cách so sánh như vậy.” Lại nắm lấy tay cô, trịnh trọng nói: “Thánh Hâm, anh thật sự không có cảm giác an toàn, em sớm gả cho anh để anh yên tâm có được không?”
Cô đã bị cảm động, nói nhỏ mơ hồ: “Vậy…..đợi anh hết bận, anh chọn một ngày đi.”
————
Chương 40: Anh đã có âm mưu từ lâu
————
Anh vui mừng đến phát điên, lại vươn người qua bàn hôn cô, khiến cô sợ hãi vội vã tránh ra sau: “Anh thật sự điên rồi! Người ta đều đang nhìn đấy!” Anh nói: “Sợ cái gì? Anh xin hôn cô dâu trước mà thôi!” Quay đầu lại nói với người phục vụ: “Cho tôi chút thể diện, tôi sắp kết hôn rồi, hôm nay tôi mời toàn bộ khách ở nhà hàng này, xin mọi người tự nhiên!”
Người trong nhà hàng đều vỗ tay, còn có người nói: “Chúc mừng! Chúc mừng!”
Anh cảm ơn, nhân lúc cô đờ đẫn, vừa đúng đỡ lấy mặt cô hôn một nụ hôn dài, mọi người càng ồn ào hơn, ngay cả người phục vụ cũng vỗ tay, tươi cười nói: “Chúc mừng ngài Giản và cô Phó cuối cùng đã trở thành người một nhà!”
Trở thành người một nhà? Thanh mai trúc mã, hai người bạn thơ ấu, từ nhỏ cô đã biết cô sẽ gả cho anh, không phải sao?
Hôn sự lần lượt được chuẩn bị, đặt váy cưới, chụp ảnh, in thiếp mời…..Cô cũng chưa từng nghĩ kết hôn cần mua nhiều đồ như vậy, phòng mới cần trang trí lại, thay đồ trong nhà, lộn xộn hết lên, vừa khéo khiến anh có cớ chuyển đến chỗ cô.
Thật ra cũng chẳng có gì, cho đến tận ngày hôm đó, sáng hôm ấy anh ở trong nhà tìm ca vát, không tìm được liền hỏi cô, cô ngủ mơ mơ hồ hồ, nghe thấy anh hỏi, nằm trên giường lim dim nói: “Trên giá thứ 4 trong cánh cửa thứ 2 đều treo ở đó đấy.”
Anh hỏi: “Làm gì có giá thứ 4?”
Cô sững lại một lát, mới nhớ ra, tủ quần áo của mình là kiểu mở cửa đơn, không có nhiều giá phức tạp ngăn cách cửa. Chung cư của Dịch Chí Duy có một tủ quần áo lớn chiếm hết một mặt tường, một hàng 16 cánh cửa tủ có thể đồng thời mở hết sang một bên, lúc anh tìm đồ luôn sốt ruột, lại cứ muốn màu đó mới được, cô giống như là thư ký của anh, bị anh ép ra, vừa hỏi liền trả lời đâu ra đấy, giá thứ mấy trong cánh cửa thứ mấy, đỡ cho anh phải sốt ruột.
Cô sững sờ mấy giây, sợ anh nghi ngờ, vội vàng nói: “Để em tìm cho anh.” Dậy giúp anh tìm, đặt vào sơ mi của anh so sánh: “Chiếc này màu sắc không đẹp.” Tiện tay lấy một chiếc màu tím nhạt ra: “Phối với chiếc này đi.”
Cẩn thận thắt giúp anh, anh lại nắm lấy tay cô: “Thánh Hâm.”
“Ừ.”
“Anh hy vọng em mãi mãi đều có thể như vậy.”
Cô cười đẩy anh ra: “Lắm chuyện quá, ai muốn nghe anh nói mấy thứ đó chứ, vẫn còn chưa đi làm đi, không phải nói là hôm nay rất nhiều việc phải làm sao?”
Anh đi rồi, cô cũng không có tâm trạng ngủ nữa, buồn phiền thay quần áo, buồn phiền ngồi xuống trang điểm. Bỗng nhiên nhìn thấy cặp tài liệu anh để trên bàn trang điểm, trong lòng liền thấy buồn cười, quên trước quên sau, hôm nay khó khăn lắm mới đi sớm một chút, chắc chắn lại chạy về lấy. Bởi vì chiếc cặp che mất gương, cũng tiện này bỏ ra, không ngờ tài liệu bên trong trôi ra ngoài, rơi xuống đất. Cô cúi người xuống nhặt, càng buồn cười hơn, trên đầu đều in chữ đỏ “ASAP”, hơn nữa mỗi trang đều có hình mờ “Don’t copy”, vừa nhìn liền biết là tài liệu rất quan trọng, lại không khóa cặp, vứt tùy tiện, nếu là người khác nhìn thấy thì sao?
Nhặt lên, giúp anh sắp xếp từng phần từng phần, ánh mắt ít nhiều liếc nhìn thấy mấy chữ, vừa nhìn thấy hai chữ “Đông Cù” ở giữa, mồ hôi lạnh trong áo may ô chảy ra ròng ròng, cô hết sức chăm chú, ngay cả tiếng bước chân Giản Tử Tuấn lên lâu cũng không nghe thấy. Đến tận lúc anh đứng ở cửa, cô mới như tỉnh khỏi giấc mơ, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Miệng cô khô đi, giọng nói cứng đờ: “Anh không thể dùng những thủ đoạn chính đáng sao?”
Anh nói: “Anh làm việc luôn chính đáng.”
Cô nói: “Thủ đoạn như vậy, đê tiện như vậy……còn gọi là chính đáng?”
“Dịch Chí Duy được coi là chính nhân quân tử gì chứ, trong giới kinh doanh, không phải là em chết, thì là anh chết, anh chỉ là gài một cái bẫy, anh ta ham muốn lợi ích, muốn chui vào trong.”
Cô nói: “Hóa ra lần trước anh đi Nhật là để thuyết phục Hà Ngân dừng giữa chừng hoạt động tín dụng của Đông Cù, anh đã có âm mưu từ lâu.”
Anh bỗng nhiên cười: “Có lúc em thật thông minh, nhưng có lúc em thật ngu ngốc."
Xem tiếp: Chương 41-45