21 Hắn mở to mắt ra, trên gương mặt trắng nõn toàn là kinh hoảng. Hắn theo bản năng vén vạt áo choàng lên kéo quần kiểm tra, phát hiện cũng không có gì trắng dính như mình nghĩ, kinh hoảng kia chuyển thành nghi hoặc và mờ mịt vô hạn.
22 “Giỡn… Giỡn cái gì vậy hả!”
Cả đầu hắn nổ tung, tư duy ầm ầm vỡ thành mảnh nhỏ. Cơ thể càng phản ứng trực tiếp hơn não bộ, một bàn tay bị người phía trên cầm lấy kéo lên đầu áp chế, tay còn lại bức thiết dùng sức chống trên ngực đối phương, muốn đẩy thứ khủng khiếp kia ra.
23 “Mười cậu da đen nhỏ ra ngoài dùng bữa, một nghẹn chết và còn lại chín. Chín cậu da đen nhỏ thức đêm quá khuya, một ngủ quên và còn lại tám. Tám cậu da đen nhỏ tới Devon chơi, một ở lại và còn lại bảy.
24 Nah, daddy, Gluttony đói quá!
Trên sàn nhà bóng loáng có thể chiếu ra ảnh ngược, một người nam kinh hoảng bị đè dưới đất, miệng hắn sưng đỏ, trên người chỉ có mấy miếng vải đen —— đó thậm chí đã không thể gọi là quần áo.
25 Lust tâm tình vô cùng vui vẻ gỡ băng gạc ra, y chỉ mặc một cái sơ mi trắng thật lớn, từng lớp băng gạc rơi trên mặt đất, như tháo ruy băng của món quà ra, lộ ra cái đùi bóng loáng săn chắc, từ cẳng chân thẳng đến mắt cá chân đẹp đẽ, dù là ai cũng không thể ngờ cảnh xuân tươi đẹp này mấy ngày trước vẫn còn là một mảnh trống không đẫm máu.
26 Bỗng chốc tỉnh người, hắn đã ở trong dạ tiệc.
Các quý ngài ăn uống linh đình, các quý cô khéo cười xinh đẹp, người hầu y phục đen trắng xuyên qua xuyên lại giữa dòng người, trên bàn ăn thật dài bày đầy đồ ăn cao cấp.
27 Lisa chán ghét nhìn lại, trả lời mỉa mai. “Ta sao có thể quen biết với ngươi! Ta không biết làm thế nào chuột trà trộn vào đây được, nhưng chuột chung quy vẫn chỉ là chuột thôi!”
“Hà, sao cô biết?”
“Từ quần áo của ngươi! Từ cử chỉ của ngươi! Thậm chí hơi thở của ngươi cũng bán đứng chính mình, ngươi căn bản không phải người của thế giới bọn ta!” Lisa hất đầu, cao ngạo nói ra hai chữ “bọn ta”, các quý tộc xung quanh cũng hài hước nhìn người nam nọ, đeo nụ cười giễu cợt rì rầm nho nhỏ.
28 Hắn xiết chặt nắm tay bịt lấy miệng, mới không để mình khóc ra thành tiếng.
Hắn hối hận, ngay sau khi nói ra câu nói kia trên bữa tiệc, hắn đã lập tức hối hận.
29 Nhìn kiến trúc phong cách Baroque (1) cổ xưa trước mắt một lúc lâu, hắn mới chậm chạp nhận ra, công trình đối diện là một giáo đường. Toàn bộ giáo đường được xây từ gạch và trụ đá cẩm thạch, kết hợp với tranh màu và tượng điêu khắc đậm mùi tôn giáo.
30 Hắn trố mắt nghẹn lời, chằm chằm nhìn Lust ung dung nói ra những lời đó. Hắn cố hết sức tẩy sạch suy nghĩ, mình không thể bị đối phương dẫn dắt.
Nếu con người bỏ đi quy tắc đạo lý, nếu con người không chút cố kỵ tuân theo bản năng, như vậy, như vậy, thật sự chính là ——
“… Thú…”
Thanh niên tóc bạc chớp chớp mắt dường như có chút bất ngờ, sau đó ý cười màu ngọc tràn ra trong con mắt dài xếch, nhuộm một tầng quyến rũ lên khuôn mặt thanh tú, Lust lúc này tựa như một con thú xinh đẹp tỏa ra nét quyến rũ chết người.
31 Make love – nói trên nghĩa rộng, làm tình là chỉ hành vi *** khác giới giữa động vật đơn tính đực cái giải thích từ góc độ sinh học, mục đích của làm tình là sinh sản duy trì và mở rộng giống nòi.
32 Lisa không chớp mắt nhìn chăm chăm nữ quý tộc đối diện, từ sắc mặt đến trạng thái, ngay cả một chút run rẩy của đối phương cũng không bỏ qua. Bị nhìn chằm chằm, phu nhân quý tộc cố gắng khéo cười tao nhã, nỗ lực bỏ qua ánh mắt vô lễ gần như cắn nuốt kia của Lisa.
33 Bọt khí bốc lên từ ống nghiệm, sau đó bùm một tiếng tan biến, làm người đang ngủ say bừng tỉnh trong một mảnh bừa bộn.
Đó là một… lão già mặc áo blouse trắng (1)? Mặt lão rất béo, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nếp nhăn không che được trên khóe mắt, râu trắng bị kéo rối bù, nhưng vẫn còn dấu vết được chải chuốt trước đó.
34 Đứng giữa bãi phế tích, hắn ngẩn ngơ một hồi.
Mảnh đất quen thuộc, đống phế thải quen thuộc, sự tả tơi quen thuộc, mùi vị quen thuộc, hết thảy đều quen thuộc —— mà cái duy nhất xa lạ, chính là mình – kẻ đang đứng ở đây, còn quản gia tóc vàng theo phía sau như hình với bóng.
35 Hắn sắc mặt tái xanh nhìn “căn nhà” chất thành từ đống đồ bỏ cách đó không xa, toàn thân run rẩy.
—— Đó từng là “nhà” của hắn, tấm pin mặt trời lợp ở phía trên là thứ hắn khó khăn lắm mới moi ra được từ đống phế thải, dù hiệu suất chuyển hóa ánh sáng nhỏ đến đáng thương, nhưng ít ra lúc trời lạnh cũng có thể nấu được một chút nước ấm cho hắn tắm ván cửa bén nhọn đã bị tháo mất, chỉ để lại một tấm mành cửa hư sút khắp nơi, đó là thứ hắn từng chút từng chút mài ra lúc rảnh rỗi… Mọi thứ của căn nhà này là do hắn từng chút từng chút ghép lại mà thành, từng chỗ, từng chi tiết đều do chính tay hắn làm ra, đây là “ổ” của hắn.
36 “Chào buổi chiều, ngài Huyết Lang!” Quản gia áo đen đứng ra chính giữa, hành lễ gặp mặt vô cùng tiêu chuẩn. Áo đuôi tôm đúng chuẩn, phong thái nhẹ nhàng, trên mặt từ đầu đến cuối mang nụ cười ôn hòa, khí chất nho nhã.
37 Đối với một cô nhi, nhất là cô nhi khu số bảy, “tên” từ trước tới giờ là tự mình trao cho mình, vì không mang kỳ vọng, một loại kỳ vọng được sự vật gọi là “cha mẹ” dành cho.
38 Behemoth mở to mắt không thể tin được, cậu nhìn chằm chằm, dùng sức trừng người nam mặc áo choàng đen kia. Vì nốt ruồi ở khóe mắt người nam kia quá mức mê hoặc, thường thu hút ánh nhìn đầu tiên của kẻ khác, do đó bỏ qua mắt mũi người này, Behemoth chằm chằm nhìn khuôn mặt kia, trong lòng dâng lên một nỗi không cam lòng và tức giận.
39 Nói thật, Behemoth cũng không muốn đi theo cái người gọi là “phụ thân” này, nhưng gương mặt khóc lóc van nài kia của má, còn “lý trí” từ nhỏ đã vùng vẫy ở tầng dưới chót, làm cậu cân nhắc so sánh lợi ích, làm cậu không thể không khuất phục.
40 Behemoth cố sức chạy đi, đầu óc trống rỗng, hoặc nói, trong đầu cậu chỉ tràn ngập một cảnh đó, một cảnh có thể hủy diệt cả thế giới của cậu. Màn chạy băng băng máy móc không suy nghĩ này, mãi đến khi va vào một người khác mới chịu kết thúc.