21 Đúng lúc đó thì bố thằng nhok đi ra, thấy bọn nó đúng trước cổng. - Mike và Kavin đó hả? Ken trên lầu ấy, nhưng hôm nay nó ko đc đi chơi đâu. - Dạ cháu bik ạ.
22 - Thôi đc rồi, ta hiểu mà. - ông Trần ngắt lời con bé- Đúng là tuổi trẻ. Nhưng lần sau thì. . e hèm. . nhớ vào phòng nhé. Con bé và thằng nhok nghe ông Trần nói mà chết sững.
23 Sáng hôm sau: Theo như lệnh của ông Trần, thằng nhok phải chở con bé đi học. 2 đứa ngồi trên chiếc xe lao như điên. Im lặng. Ko một ai phát ra một âm thanh j` tương tự như tiếng nói.
24 Con bé nói rồi đứng lên, đi cùng thằng nhok. Đến bệnh viện. Ánh mắt con bé đã thôi ko còn đáng sợ nữa. Thay vào đo là lo lắng. Nó khóc. Nó sợ nó Hana sẽ ko làm bạn với nó nữa.
25 3 ngày sau: Con bé đã khỏi bệnh. Hana cũng đã xuất viện. Nó mừng. Nhưng nó cũng sợ. Sợ phải đối mặt với Hana. Làm sao nó có thể nhẫn tâm làm ngơ? Nhưng.
26 Mấy đứa trẻ cũng bu lại xung quanh nó. Con bé mỉm cười. Con nít đúng là đáng yêu thật. Chúng suy nghĩ mọi việc rất đơn giản và luôn lạc quan, chẳng phải lo bất cứ điều j`.
27 Sáng hôm sau, con bé dậy muộn. Nó vẫn bình thản trong khi h học đã tới gần, thật tình mà nói thì nó chẳng mun đi học chút nào nhưng lại sợ mọi ng` lo lắng nên lại thôi.
28 Con bé đặt Hana nằm xuống thảm cỏ, nhìn những ng` kia bằng ánh mắt rực lửa khiến bọn chúng giật mình lùi lại một bước. Một đứa có vẻ là đầu đàn lấy lại đc bình tĩnh trước tiên.
29 Con bé lao vào phòng thằng nhok, ko thèm gõ cửa. - Nè! Cô có bik cái gọi là phép lịch sự tối thiểu ko hả? Phải gõ cửa trước khi vào phòng ai đó chứ. - thằng nhok giật mình quay lại nạt con bé.
30 Con bé bước vào lớp, tự cho phép mình cười nhiều hơn bình thường một chút. Mỗi lần có ai chào, con bé cũng mỉm cười chào lại làm mấy chàng cạnh đó cứ gọi là thi nhau lăn ra mà xỉu (hehe.
31 - ANH CÓ THÔI ĐI KO. Tôi nhịn anh nãy h rui` nhé. Tôi thế nào thì mặc kệ tôi chứ. Sao cứ chê bai tôi mãi thế, tôi có hẹn anh đi chơi đâu. Đâu có liên quan đến anh? Thật là.
32 Mike đưa con bé đến khu vui chơi. Con bé có hơi thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng vui vẻ cười, dù sao thì nó cũng đang mun làm cai j` đó cho nó vui vẻ lên một chút.
33 - Anh bik lỗi rui`, em làm ơn bảo họ tha cho anh. - Anh ak`! Tha cho anh ta đi, dù sao em cũng có lỗi mà. - em bé níu tay Mike, xin thay cho hắn. - Thôi đc rôi`.
34 Thằng nhok nhìn cái dáng vẻ của con bé, cố gắng lắm mới ko bật cười. Haha. . . chọc cô ta xí nào- thằng nhok cười thầm. Rồi đột nhiên, thằng nhok kéo con bé vào trong phòng, vặn chốt cửa lại.
35 Con bé hét lên, lấy tay đập đập đầu, làm như mọi suy nghĩ sẽ rơi ra ko bằng. Nó ghét những thứ mà mình ko thể giải thích đc. Nghĩ một hồi nữa mà vẫn ko ra, tức quá, con bé.
36 Vừa mới sáng bảnh mắt, con bé và thằng nhok đã chạm mặt nhau ngay trước cửa phòng ( bữa h tg quên nói, phòng của 2 ng` đối diện nhau). Khác với vụ trước (ngã chồng lên nhau í), vừa mới gặp là con bé đã hết lườm đến nguýt.
37 - Huh? J`? - Chuyện là. . . . thế này. . . thế này. . . rồi thế này. . . rồi. . . . . đó đó. . . . thế. . . . . rồi. . . và. . . . đó. Và bây h thì như vầy.
38 - - đỏ mặt. - Hả? Cái j`? Ko phải chứ. Vậy mà mấy ngày trước hỏi lại chối. Haiz! Vậy là từ nay chỉ còn mình tớ lẻ loi. Mà này, anh ta tên là j`? Con nhà ai? Đàng hoàng ko? Học hành thế nào?.
39 Con bé mở mắt ra. Một màu trắng toát. Có lẽ nó đang ở trong phòng y tế của trường. Nó hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Bầu trời vẫn trong xanh. Song trong lòng nó thì đang nỗi bão.
40 KÉT! Xe đang chạy đột ngột dừng gấp. Tất cả mọi ng` trên đường đều quay đầu nhìn. Thằng nhok vội vã quay xe lại. Cũng tại lúc nãy mãi **** rủa con bé quá, nó chẳng để ý, đi qua con bé lun.