Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Em Buông Tay Rồi. Anh Đi Đi Chương I. 9: Ngày Đầu Làm " Ôsin Không Công".

Chương trước: Chương I.8: Đơn Giản Thôi. Cầm Cặp Lên Lớp Cho Tôi Một Tuần.



Chap 9: Ngày đầu làm "Ôsin không công"

Top những câu nói kinh điển và bất hủ của thầy của thầy cô dành cho lớp chọn toán:

1, Các em là học sinh lớp chọn nên tôi mới hỏi câu này, các lớp khác tôi không hỏi đâu.

2, Sugar sugar ajinomoto các em là học sinh lớp chọn, là một lớp đứng đầu, đại diện cho cả khối, các em phải cố gắng để làm gương cho lớp khác noi theo.

3, Cái lớp này hay thật ý? Cứ tưởng mình giỏi toàn mơ mộng hão huyền.

4, Đừng nghĩ các em giỏi tự nhiên thì không coi các môn văn hóa ra gì. Tôi nói trước, cho dù các anh chị có được 10 phẩy toán mà văn tôi cho dưới 6,5 thì anh chị cắt học sinh giỏi luôn.

5, Các cô các cậu toàn mắc bệnh ngôi sao thôi. Tưởng mình cao siêu quá rồi không cần học chứ gì. Tôi nói cho các anh các chị biết. Ở lớp này, trong khối này, trường này các anh chị giỏi nhất nhưng so với các trường khác trong huyện, các anh chị chẳng là gì. Còn đối với các tỉnh khác, anh chị chỉ mờ nhạt như một cái bóng thôi.

Hôm sau, mọi việc vẫn diễn ra bình thường như đó là thứ ba. Duy chỉ có một điều khác biệt, đó là hôm nay nàng phải lên lớp một mình. Cái tên đáng ghét, dám để nàng phải đợi 15'. Đã thế theo định luật "chồng chất trọng lượng", một cõng hai không què cũng gù. Với sức công phá vô cùng to lớn của một chiếc cặp của mình trên vai cộng thêm chiếc balo của Phong khiến nàng có cảm giác như bị đá đè. Bác Hồ đã nói:" Có áp bức là có đấu tranh", vậy tội gì nàng không đấu tranh thử xem nhỉ?

Nghĩ là làm, nàng đang đi đằng trước, bỗng quay phắt người lại, thấy cậu ta nhởn nhơ đi đằng sau còn huýt sáo nữa chứ, lửa giận bốc nghi ngút trên đầu nàng:

- Nè. Bạn quá đáng vừa vừa thôi chứ. Thế này có được gọi là bóc lột sức lao động không?

- Sao? Nặng lắm à? Để tôi giúp một tay.

Nàng vui mừng tưởng được cậu ta giúp đỡ. Ai ngờ khi Phong hơi nhấc đuôi balo ra khỏi người nàng thì cậu ta bất ngờ thả ra. Áp dụng định luật III Niu-tơn, trong mọi trường hợp, khi cậu ta tác dụng vào chiếc balo một lực , đáng nhẽ ra thì balo phải tác dụng lại cậu ta một lực. Hai lực này có cùng giá trị, cùng độ lớn, nhưng ngược chiều. Nhưng ở đây, người chịu khổ lại là nàng.

Nàng nhìn cậu ta với vẻ đắm đuối con cá chuối, sau đó "tặng" một câu rõ là "yêu thương":

- Đồ điên. Đồ thần kinh. Đồ trốn trại....abc xyz...

Nói rồi nàng chạy một mạch lên lớp, quyết chí hôm nay không thèm nói chuyện với cậu ta luôn. Hai cô bạn thấy thế thì lắc đầu tỏ vẻ rất ngán con nhà bà ngẩm, viết ra giấy:

- Mới bắt đầu thôi mà.

- Đúng đó. Phim này mới chỉ là mở đầu.

(^-^) <3>

Bước vào lớp, Phong đi đến chỗ ngồi của mình. Cậu ta vừa rung đùi vừa huýt sáo khiến nó nhớ tới thằng em họ suốt ngày sang nhà nàng là hát:"Bà ngồi bà rung đùi, bà ngồi bà rung chân...". Nghĩ đến đó, lại tưởng tượng phong phú rằng cậu ta chính là hiện thân của bà già trong câu hát đó, nàng cười mỉm. Cậu ta ngạc nhiên:

- Bạn cười gì vậy?

Oh! Đúng là hai mặt mà. Không ở trường thì lúc nào cũng cô cô tôi tôi, ở lớp thì lúc nào cũng bạn mới chả tớ. Nghe mà phát ớn luôn à. Nàng đáp gọn:

- Không liên quan.

Nói rồi nàng quay đi luôn, trong đầu cứ mãi hiện lên "bà già cùng bàn" mà không nhịn được cười. Phong lắc đầu ngán ngẩm:"Chắc hôm nay cô ta quên không uống thuốc".

~Tâm trạng nàng hôm nay cứ như gọi là treo ngược cành cây ấy. Vào lớp rồi, nàng vẫn còn không để ý.Chỉ đến khi cô giáo gọi đến lần thứ ba lại công với tác dụng của ngoại lực là có một cánh tay đưa ra beo nàng một cái rõ đau mới kéo nàng trở về thực tại. Nàng lúc đầu cỏn nghĩ cậu ta cố tình làm thế nên không tiếc "tặng" Phong ngay một cái lườm, cô giáo gọi lại lần nữa:

- HÀ NGUYỆT DƯƠNG ĐÂU? Em không nghe thấy tôi gọi sao?

Chết, kiểu này thì nàng chỉ có nước đi gặp Diêm Ca thôi. Cô giáo dạy văn lớp nàng tên Hiền, nhưng khổ nỗi cái tên nó không đi liền với tính cách con người, các anh chị khoá trước còn đặt ra cái biệt danh vô cùng thâm, đó là "Hiền dã man". Tuy cô hơi khó tính chút, nhưng được cái là cô giảng văn cũng "cuốn hút dã man" luôn ý, biểu hiện là cứ 10 học sinh thì 5 học sinh lăn ra ngủ, 2 học sinh trong trạng thái mơ màng, 1 bạn cố lấy ngón tay đẩy hai mi mắt chuẩn bị díp vào nhau, 2 bạn còn lại chắc là ban cán sự của lớp nên giữ thể diện, thỉnh thoảng lại xung phong đứng lên phát biểu với giọng vô cùng hùng dũng phá tan giấc ngủ êm đềm của bao con người. Vậy nên lớp trưởng và lớp phó học tập mỗi khi có giờ văn luôn là hai nhân vật bị ném đá nhiều nhất.

Trở lại với thực tế, hiện giờ nàng đang run rẩy:

- Dạ... Em...

- Em không chú ý. Đừng có nghĩ các em học giỏi tự nhiên thì không coi môn văn của tôi ra gì. Giờ tôi cho em hai lựa chọn: một là nhắc lại câu tôi vừa hỏi, đúng thì được ngồi xuống, hai là em sẽ bị ghi vào sổ đầu bài. Em chọn đi.

Quả thực, dù chọn cách nào thì cũng đều đưa nàng đi gặp tử thần, nhưng cách một thì an toàn hơn. Nàng nhăn nhó quay sang người bên cạnh mà khổ người ta lại tặng lại nàng một quả "bơ" rõ to. Chắc bơ mùa này rẻ.

Nàng khổ sở nhìn hai con bạn. Vừa may Nhi viết câu cô giáo vừa hỏi vào sách giơ lên cho nàng. Nàng trả lời theo đúng những gì con bạn ghi. Và kết quả là nàng...được ngồi xuống. Nàng thầm cảm ơn hai con bạn, đúng là bạn tốt mà. Nếu không có hai người đó thì hôm nay nàng đã vinh hạnh được ngồi sổ tử thần rồi. Ngược lại, nàng càng ghét thêm cái người ngồi cạnh mình. Sự tức giận dành cho bạn Cún vẫn cứ tiếp diễn đến khi ra về.

Về đến nhà, nàng mở sổ nhật kí, ghi một dòng với size chữ không kém hôm qua:

" Nguyệt ghét Cún. Ghét lắm lun ý. Mà giờ phải đổi tên bạn Cún thành "Bà già ngồi rung đùi" thôi (@-@)".

Loading...

Xem tiếp: Chương I.10:

Loading...