21
Cô không nhìn lầm, cũng không bị hoa mắt. Cảnh tượng trước mắt làm cô không thể nào tiếp thu nổi. Cô không vào trong, vì có vào trong đó, cô cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
22 Sau khi trải qua sự kiện trong ngày sinh nhật đó của mình. Về lí thì người tránh đi phải là Nhã Phương, nhưng hóa ra không phải. Rõ ràng người tránh chính là cô, cô không muốn đối diện với sự thật.
23
Hôm nay trường tổ chức giải bóng rổ. Cô được biết Hàn Phong có từng chơi, nhưng lúc đó cô không có hứng thú, cũng chưa từng ghé qua sân đó lần nào.
24 Có một sự thật đối với bất kì ai đều cũng vậy là khi mình không biết gì thì thôi, còn khi đã biết nhưng lại không biết tất cả mà chỉ biết nửa câu chuyện thì lại khiến ta càng trở nên tò mò, muốn biết.
25 Chương 25 DT
Có đôi khi có vài chuyện tốt nhất không nên biết hoặc biết ít đi một chút có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Giống như cứ có nhiều chuyện chất chứa trong lòng thì y như rằng là phải thấp thoảng lo âu, hoặc một loại cảm xúc nào đó khó nói nên lời.
26 Ồ, thì ra là đưa cô đến một làng quê!
Ngay lúc này cô không thể nào nói lên cảm xúc hiện tại của mình là gì nữa. Cô chỉ cảm nhận được không khí ở đây thực sự quá trong lành, lại thêm chút an bình, yên tĩnh.
27 Cô dậy rất sớm, nếu không vì lạ chỗ thì cũng là thói quen. Thế nhưng bà cụ còn dậy sớm hơn, bà đang chuẩn bị đồ ăn sáng.
Cô đến bên cạnh, mỉm cười như chào hỏi bà, ra hiệu như có thể giúp gì không.
28
Sáng hôm sau cũng là bữa cuối của cả hai ở lại đây. Buổi sáng nhờ sự chỉ giúp của bà cụ, cả hai cùng chèo thuyền đi hái sen. Sau đó lại đi hái dâu, hết luôn cả buổi sáng.
29 Theo tình hình thì dù có ngăn cản hay không thì Thành Danh vẫn lên đường bay sang Mỹ. Cô từng nghĩ, nếu cậu ấy đi, Ly Thư đi theo cũng không phải là không được, sao chị ấy không đi theo mà lại níu kéo.
30
Một đoạn lời nói phút chốc hiện lên trong đầu cô “Cậu là một người yếu, Hàn Phong cũng là một học sinh không hơn không kém. Nếu cậu làm bạn gái cậu ấy, thứ nhất đã không giúp được gì, mà còn làm hại hắn.
31 chân cô cũng có vài phần bị bỏng, bị thương nhưng so với hắn có là gì. Lúc bà Ngọc Lan mua cháo về, cô đã tự mình đút cho hắn ăn. Hắn biết cô cũng đói nên nói ăn chung luôn.
32
Cái cảm giác không an toàn là khi có một người mình vô cùng tin tưởng lại làm mình mất niềm tin đi. Hoặc là khi xung quanh tuy có nhiều người quen biết thế mà không ai bên ta lúc cô đơn, lúc ta gục ngã.
33 Có một số chuyện không phải cứ theo rập khuôn rồi thì chắc chắn cuối cùng cũng như thế. Có đôi khi vấp vào một ngã rẽ nào đó mà tạo nên một biến động khó nói nên lời.
34 Sự thật đã xảy ra như thế đó!
Sáng sớm ngày 10 tháng 10 năm 2010, thông tin về vụ nổ máy bay và xe rơi xuống sông đã được phổ tin trên khắp mọi nơi trong và kể cả ngoài nước.
35 Mùa đông năm nay có vẻ bắt đầu lạnh sớm hơn nhỉ? Những cơn mưa lớt phớt, những cơn gió lạnh thoảng làm con người ta phải rét run run. Có lẽ vì cô gái cảm thấy lạnh thôi, hay còn vài một người khác nữa cô không biết nhưng cảm thấy nhiều người vẫn xem như là bình thường.
Thể loại: Xuyên Không, Nữ Phụ, Truyện Teen
Số chương: 15