41 Từ đáy mắt của Hà Dĩ Kiệt ánh lên một cái nhìn sắc lạnh, anh giơ tay lên vung ra một cái bạt tai, âm thanh chát chúa vang vọng quanh quẩn trong phòng.
42 Quản gia ngập ngừng đáp lời, lại nhìn Đỗ Phương Phương vẫn không dám tiến lên, bởi vì xưa nay Hà Dĩ Kiệt luôn giữ thể diện cho Đỗ Phương Phương, người ở trong biệt thự này từ trên xuống dưới cũng đều thói quen có chuyện gì cũng đều phải trưng cầu ý kiến của cô ta.
43 Trên đời này làm sao có thể có người nào vĩnh viễn không bao giờ trưởng thành đâu? Cận Trường Sinh, cuộc đời của cậu nên bắt đầu có một cuộc sống mới, xin cậu đừng nên tiếp tục như vậy, đừng tiếp tục trầm luân nữa, được không?.
44 Rõ ràng là trong lòng Hà Dĩ Kiệt chứa những người phụ nữ khác. Vì những người phụ nữ khác đó mà anh đã tức giận với cô ta, còn đánh cô ta một cái tát nữa.
45 Khi thư ký Triệu đi tới bên cạnh cửa, Hà Dĩ Kiệt chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng nói vang lên nghe có chút khàn khàn: "Cô ấy. . . Thoạt nhìn, trông cô ấy hiện giờ như thế nào?"
Bước chân của thư ký Triệu thoáng dừng lại, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc.
46 Hay là mình đi nhìn qua cô ấy một cái nhỉ, mình chỉ đứng rất xa liếc mắt nhìn cô ấy thôi, sau đó nhất định sẽ đưa cô ấy rời đi chỗ khác, rời khỏi vĩnh viễn cái thành phố dơ bẩn này.
47 Tương Tư đi thay bộ quần áo lao động, cầm cái bọc nhỏ của mình chuẩn bị tan tầm. Vừa ngẩng đầu cô đã nhìn đến Trường Sinh đang tựa ở cạnh cửa, thân hình cao to hơi có phần lộ ra vẻ gầy gò.
48 Tương Tư. . . " Anh gọi tên của cô, nhưng bước chân của cô vẫn không hề ngừng lại, phảng phất như anh đang gọi tên của một người khác, không có một chút liên quan đến cô.
49 Anh không thể nào để tình trạng tàn nhẫn đến như vậy đến với cô, anh cũng thể để cho mình có một bộ dáng vô liêm sỉ như vậy được!
Tay anh đang ôm ngang chiếc eo của cô, từng chút từng chút buông ra.
50 Sắc mặt Hà Dĩ Kiệt tái nhợt, không xác định nổi, anh đứng ở nơi đó cực kỳ xấu hổ, hai bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm. Đỗ phu nhân trong lòng nóng như lửa đốt, hung hăng trừng liếc mắt nhìn Đỗ Phương Phương, đang định mở miệng giải vây thì Hà Dĩ Kiệt cắn răng một cái, nhẹ nhàng mở miệng, nhưng giọng điệu lại như chém đinh chặt sắt: "Được, cứ dựa theo như lời em đã nói, tạm thời chúng ta sẽ ở riêng.
51 Cho dù tính tình của Đỗ phu nhân có tốt thế nào đi nữa, cho dù bà có muốn bao che khuyết điểm cho con gái đi nữa, lúc này đây cũng không thể nhịn được nữa rồi.