Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Đông Nguyệt Quý Dạ Ngữ Giới Thiệu + Văn Án


Tác giả: Hồ Điệp Seba.

Converter: Răng Khểnh.

Nguồn raw: Tàng Thư Viện.

Edit+Beta+Ebook: Tiểu Hồng

(mieuanhquan.wordpress.com)

Thể loại: Cận đại, Huyền huyễn, Ma quái hoặc là Dị giới gì đó.

(Thông cảm, ta chia thể loại luôn tệ vô cùng!!!)

Độ dài: 8 chương+1PN.

Giới thiệu:

Thân là một vi mệnh vu, lại để ột gốc hoạ chủng kí thân. Nàng là vu nữ phụng sự trời cao, cũng là yêu nhân đầy tà khí. Hơn trăm năm dài đằng đẵng, nàng làm bà, làm mẹ, làm vu nữ bảo hộ một vùng đất; rồi không hiểu vì sao, lại cùng tên Ma nhân Diệp Lãnh, kẻ bị chính nàng phong ấn trong cơ thể người, dây dưa không rõ. Chút tình cảm ít ỏi, chút hy vọng chôn sâu nhất trong đáy lòng... Nàng có thể bỏ xuống gánh nặng đã đeo trên lưng mình hơn trăm năm, làm một Kim Anh Tử chân chính?

Giải thích trước một số từ ngữ trong truyện:

1. Vu: thầy pháp, thầy cúng, phù thuỷ, pháp sư...

2. Vi mệnh: làm trái lệnh.

3. Hoạ chủng: kẻ gây hoạ, ý nói yêu ma.

4. Yêu nhân: Kim Anh Tử có thân xác con người, nhưng lại bị đồng hoá với yêu lực của hoạ chủng, coi như nửa người nửa yêu.

Văn án:

Một loạt chuyện yêu dị kì đàm, đọc xong, cũng coi như giải buồn ột đêm trăng cô độc...

1.

Nàng bước từng bước, xuất hiện trong dòng chảy của lịch sử.

Sau đó lại bước ra, nhẹ nhàng thanh thản sống cuộc đời của Kim Anh Tử.

Một bàn tay ấm áp nhắc cho nàng nhớ, nàng không phải chỉ có một mình.

Vi mệnh vu cuối cùng đã biến mất khỏi chốn trần ai.

Nhưng cuộc sống của Kim Anh Tử, từ một khắc đó mới thực sự bắt đầu.

2.

Đối xử với nam nhân, nàng chỉ biết một phương pháp: ân uy đều có.

Tên Ma nhân Diệp Lãnh luôn bám dính lấy nàng không rời, thực xúi quẩy cũng gặp đãi ngộ như vậy.

Nhưng nàng không hiểu rằng, Diệp Lãnh không phải là con của nàng, mà là người bên gối, cho dù hắn cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.

3.

Người ta nói đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.

Phong ma Diệp Lãnh không gặp đồng loại, hắn chỉ đụng phải Kim Anh Tử...

Không ngờ, hắn cũng có ngày biết thế nào là báo ứng!

4.

Có lẽ, nàng cũng không phải là cần quan hệ xác thịt gì cả.

Nói không chừng, thứ nàng cần chỉ là chút nhung nhớ khi phản tác dụng. Chỉ cần có tiến bộ, chầm chậm giáo huấn là được.

Nàng bèn nâng chân, cẩn thận nối lại các khớp xương cho Diệp Lãnh, thuận tay truyền cho hắn chút yêu khí, đau đớn của hắn đã giảm bớt đi nhiều.

Khó khăn co duỗi tứ chi, nằm một ngày hai đêm, thắt lưng của hắn đã mỏi như sắp gãy ra đến nơi. Hắn rất muốn nhân cơ hội đánh lén... Nhưng kinh nghiệm chiến bại nhiều năm nhắc nhở hắn, nếu quang minh chính đại tấn công, nhiều lắm chỉ là trật khớp mà thôi. Nếu đánh lén... Hắn nhớ tới lần trước bị nàng lột trần phong bế ngồi dưới thác nước "tĩnh tâm" một tháng, liền rùng mình một cái. Khủng bố a!

"Ta đi trước." Không đợi hắn kịp miên man nghĩ thêm cái gì, Kim Anh Tử thản nhiên quay người đi.

"Ấy, từ từ!" Hắn quyết định rồi. Vũ lực không được, ít nhất cũng phải tìm lại chút uy phong trên giường. "Toàn thân ta đều đau nhức, nàng ít nhất cũng dìu ta đi chứ..." Hắn lẩm bẩm trong miệng, tay heo đã ôm lấy Kim Anh Tử, bắt đầu không an phận.

Kim Anh Tử nhìn hắn một cái. "Thật muốn ta đưa ngươi về?"

"Đương nhiên, nàng cũng phải phụ trách một chút chứ. Đánh ta thành như vậy..." Diệp Lãnh làm bộ hợp tình hợp lí nói.

Kim Anh Tử lo lắng một lát. "Được rồi, nếu ngươi đã muốn như vậy..." Từ cánh tay nàng lại xuất hiện vô số rễ cây, quấn chặt lấy Diệp Lãnh, nâng lên cao, bắt đầu quăng quật trong không trung.

Lần trước, có mấy đứa nhỏ đến chỗ dạy làm gốm của nàng, có nói chuyện phiếm cái gì mà lực ly tâm với lại đường parabol. Nghe có vẻ rất thú vị, nàng chưa có cơ hội thử. Hiện tại, có vẻ chính là thời cơ của nàng rồi.

Ném qua ném lại ước lượng lực đạo, Kim Anh Tử khẽ kêu một tiếng, dồn sức, ném Diệp Lãnh về phía trước, hắn quay cuồng trong không trung kêu thảm thiết, dần dần chỉ còn là chấm nhỏ rồi biến mất.

Theo lí thuyết, hẳn là còn về nhà nhanh hơn nàng nữa kìa. Có sai khác chẳng qua là vài huyện mà thôi.

Nàng cũng định chạy theo, chợt góc váy bị níu lại.

Cúi đầu nhìn, là một đoá hoa nhỏ trắng xinh xinh, dính sương đêm, lại sáng ngà ngà. Chính là hoa bản mạng của nàng, hoa lựu dại, kim anh.

Ngồi xuống gỡ chỗ vướng, sương trên cánh hoa hệt như một giọt lệ nhỏ xuống.

Hoa rung động rơi lệ sao?

Nhưng ai rung động, ai rơi lệ? Ánh trăng lặng im, hoa cũng không nói thành lời. Nàng đứng lặng trong rừng, cũng giống như một cây lựu hoang dại thấm đẫm sương đêm. thương tiếc mà mọi nữ nhân bình thường đều có thể có.

Nàng cầm bàn tay Diệp Lãnh, đây là tay nam nhân của nàng.

Phải! Nam nhân. Của nàng...

Loading...

Xem tiếp: Tiết Tử: Ô Bồn Cư

Loading...