141 Tập Bác Niên bóp chặt vai cô: "Em chỉ cần hỏi lại mình, có yêu tôi hay không, có muốn ở chung với tôi, và con hay không, không phải vợ chồng, chỉ cần đến cục dân chính đăng ký, lập tức có thể trở thành vợ chồng, bây giờ tôi muốn ở chung với em, chẳng lẽ em không muốn sao, thành thật hỏi lại lòng mình, không cần tìm quá nhiều lý do, cái gì mà nguyên tắc đã định, cái gì mà không muốn khiến Thiên Dã đau khổ, đó không phải là lý do, nói cho tôi biết, ý nghĩ thật sự trong lòng em.
142 "Đô. . . ""Ai thế?" Tập Bác Niên biết rõ còn cố hỏi, không có ý định rời khỏi cơ thể cô. Mặc Tiểu Tịch trừng mắt nhìn anh, lui về sau, nhấc điện thoại: "Alo, là Thiên Dã sao? Anh đã kết thúc công việc rồi à, em còn ở bên ngoài, còn phải chờ chút nữa mới về được.
143 Xe rời khỏi khu nhà, thời tiết buổi sáng rất tốt, bây giờ lại có chút âm u, mặt trời ẩn núp sau những đám mây thật dày, giấu đi tất cả ánh sáng. Mặc Tiểu Tịch quay đầu nhìn Thiên Dã, anh luôn nhìn về phía trước, tập trung lái xe, trên mặt giống như phủ một lớp sương mù khiến người ta nhìn không thấy, thật thật ảo ảo.
144 Mặc Tiểu Tịch từ đâu vai anh ngẩng dậy, xoay người hôn lên trán anh: "Cảm ơn anh! Anh mãi mãi là người bạn tốt nhất của em, khi tỉnh lại, nhớ phải vui vẻ, đây là nguyện vọng lớn nhất của em, hy vọng anh có thể giúp em thực hiện.
145 "Anh về rồi à!" Mặc Tiểu Tịch nhìn thấy Tập Bác Niên đứng ở cửa, có chút không được tự nhiên, cô không biết nói với anh thế nào, cô muốn về bên cạnh anh và Hàn Hàn, cảm thấy như vậy hơi mất mặt.