41 “Ha ha, em nhìn lầm rồi, anh không biết em đang nói gì. ” Kỷ Lâm nhanh tay lấy lại điện thoại di động, ngửa mặt nhìn trời giả bộ ngu. “Kỷ Lâm. ” Diệp Chi hơi cao giọng, cô từng bước tiến lên phía trước, gần sát mặt của Kỷ Lâm, híp mắt nhìn anh “Đừng giả bộ với em.
42 Đã tử bởi Trên giường lớn màu xanh dương phòng ngủ chính có một đôi năm nữ đang dây dưa, nửa người trên của người đàn ông đã cởi sạch, lộ ra cơ bụng săn chắc, dây lưng cũng đã sớm tháo ra, lưng quần rộng lùng thùng ghì tại trên hông, phía trước đã chống lên lều nhỏ.
43 “Cháo nấu xong rồi, ngồi dậy ăn một chút đi. ” Trong căn hộ, Diệp Khung bưng một chén cháo táo đỏ nóng hổi đặt trên bàn ngay đầu giường, lay nhẹ Triệu Thanh Uyển đang nằm phát sốt trên giường.
44 “Kỷ Lâm, anh. . . anh sao vậy?” Diệp Chi giơ tay dè dặt đặt lên bờ vai của anh. Cô bị xé quần áo rất tức giận nhưng ngay sau đó bị sự đau lòng thay thế.
45 Đã gần khuya nhưng ngay cả cơm tối Diệp Chi cũng chưa ăn, bụng đói kêu ùng ục, cả cơ thể đau nhức không dứt, đến đầu ngón tay cũng không muốn động. Cả người mồ hôi chảy ròng ròng, ướt nhẹp giống như mới vừa từ trong nước vớt ra ngoài.
46 Buổi tối hôm đó, Ba Diệp và Mẹ Diệp không có về nhà, Kỷ Lâm dĩ nhiên là ngủ nhờ nhà họ Diệp, buổi tối tắm rửa sạch sẽ, thơm ngát chui vào trong giường của Diệp Chi, muốn dùng sắc đẹp hấp dẫn Diệp Chi.
47 “Ba. ” Kỷ Lâm vừa nuốt một ly rượu xuống bụng thì nghe thấy giọng nói giòn giã của Hoàn Tử ở bên tai vang lên, một chữ ba trong nháy mắt làm anh rơi lệ.
48 Lúc này trong tiệm sách chỉ có Diệp Chi, Mạnh Trường Thụy và ông chủ là ba người, trong giai điệu dương cầm nhẹ nhàng du dương của Clayderman. Không khí vô cùng yên tĩnh, ngay cả Diệp Chi nói chuyện cũng tự động nhỏ giọng xuống, nên khi Kỷ Lâm hùng hổ bước vào làm cho ba người đồng thời ngẩng đầu lên.
49 Trong bệnh viện người đến người đi nườm nượp, mặt bác sĩ và y tá không chút thay đổi đưa người thân bệnh nhân đi xuyên qua trong hành lang, Diệp Chi cắn chặt răng cố gắng áp chế lo lắng trong lòng, đỡ cha mẹ tuổi già run rẩy đi vào phòng trực của bác sĩ.
50 Quân khu thành phố C, trong bộ đội từ sớm đã vang lên âm thanh huấn luyện binh lính. Ngày hôm qua đoàn trinh sát mới vừa diễn tập xong, phó đoàn Phùng Vũ Thanh đang ở đứng ở phía trước phát biểu, giọng của anh đúng như giọng của người nhà binh, sang sảng văng nước bọt vào thủ hạ “Bọn người các ngươi đúng là ngu xuẩn.
51 Diệp Khung vẫn không có tin tức, ba Diệp quen biết cũng có hạn, hơn nữa ngày đó xảy ra chuyện xã hội đen đấu đá hết sức ác liệt làm mọi người nghe đến phải đen mặt, nên nhà họ Diệp dù đã bỏ ra không ít tiền nhưng tin tức cũng không có bao nhiêu.
52 “Diệp Khung?” Kỷ Lâm hai tay chống lên cái bàn, con mắt chăm chú nhìn mặt của Diệp Khung, nhìn anh không nháy một cái giống như chỉ sợ bỏ sót trên mặt anh một nét mặt nào đó.
53 “Con gái, đi xuống dưới mua một thùng sữa tươi nếu không sáng sớm ngày mai Hoàn Tử không sữa uống. ”. Ăn xong bữa ăn tối, ba Diệp đưa mẹ Diệp vào phòng ngủ rồi mới lại trở lại phòng bếp nhìn Diệp Chi đang rửa bát nói.
54 Rất nhanh đã đến tháng mười hai, mấy ngày trước thành phố C có một trận tuyết lớn, tuyết giắt nặng trĩu trên nhánh cây khô héo, cây ngô đồng ven đường đồng loạt nghiêng thân xuống.
55 Tiền Thanh nhận được tin đó của Diệp Chi thì vui mừng từ trên ghế nhảy lên, còn thiếu vỗ tay nhảy múa nữa thôi. Nhưng một giây sau anh lại nhanh chóng ngồi xuống ghế, động tác nhanh chóng đăng một trạng thái trên weibo(*tương tự facebook).
56 Ngày đó ký tặng sách lại bị Kỷ Lâm ban tặng cho cái hôn, Diệp Chi đỏ mặt hoàn thành toàn bộ công việc, Mạnh Trường Thụy ở nơi ký tặng sách đã tiến hành được một nửa cũng mượn cớ đi ra ngoài.
57 Anh lời vừa nói ra này, tiếng khóc ngẹn ngào của mẹ Diệp và ba Diệp bỗng ngưng bặt, giống như bị người nào đó bóp cổ,. đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn chằm chằm Diệp Khung, nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề.
58 “Hoàn Tử. Ngồi ăn cơm cho đàng hoàng. ” Diệp Chi nhẹ nhàng rầy la Hoàn Tử, nhìn Kỷ Lâm đang cười cưng chiều, cảm thấy cần thiết phải cùng Kỷ Lâm thảo luận về vấn đề dạy dỗ con cái.
59 Chuyện thật ra là như vậy. Lúc Hoàn Tử ngủ bị người ba ngu ngốc đắp ột cái chăn thật dày, nửa đêm nóng quá tỉnh dậy muốn xuống giường uống nước, nhưng đi qua phòng bếp thì nghĩ ra một ý đồ.
60 Vẫn là khuôn mặt như cũ nhưng nét mặt là vô cùng xa lạ. Trên mặt của anh không còn khí chất u tối ngày nào mà thay vào đó là nụ cười đơn thuần. Bọn họ ở chung một chỗ thời gian dài, dù tình nồng đâu thì Triệu Thanh Uyển cũng chưa từng gặp qua nét mặt vui vẻ như thế của anh.