Park Ni Ma đang chờ tin tức của Park Ji Wan, lo lắng hoàn toàn là không có vì bọn chúng tin tưởng tổ ám sát của Park Ji Wan có đầy đủ lực lượng để xử lý Sở Thiên, tuy thân thủ trên tư liệu của Sở Thiên có thân thủ có đảm lược. Nhưng không tự thể nghiệm thì ai lại cho mình là người kém hơn địch chứ?
Nếu lúc đó Park Ni Ma chứng kiến cuộc chiến của Sở Thiên, chỉ sợ suy nghĩ sẽ biến đổi lớn, thậm chí sẽ chuẩn bị kế hoạch càng thêm tinh vi. Đáng tiếc trước khi Sở Thiên xuất hiện, gã đã bị người Việt Nam đánh cho cha mẹ đều không nhận ra, sao có thể lưu ý đến chứ? Cho nên hành động đêm nay nhất định là thất bại từ trong trứng nước.
Nhìn chằm chằm hoa viên Kim Duyệt đèn đuốc sáng trưng, anh Húc phóng đãng không kiềm chế được lóe ra nụ cười lạnh như băng, nâng tay phải lên nhìn đồng hồ. Nhìn kim giây chậm rãi nhích lên, mạnh mẽ hít hai hơi thuốc, sau đó mới bắn nó ra ngoài, đầu thuốc mang theo ánh sáng theo đường cong xinh đẹp rơi xuống đất.
Ngưu Ma Vương bên cạnh nhìn thấy tín hiệu, quay người rút khảm đao nâng lên cao, hơn hai trăm tinh nhuệ vì tránh cảnh sát nên rải rác trên mấy cái xe bánh mì cũng nhảy xuống, đằng đằng sát khí nắm chặt khảm đao đánh tới hoa viên Kim Duyệt, xông vào đầu tiên là bốn anh em Hỏa Pháp, trong tay bọn họ đều là súng giảm thanh.
Ba bốn tên ở trạm gác đang hút thuốc giải khuây bỗng cảm giác được sát khí to lớn từ phía sau vọt tới, theo bản năng quay đầu thì thấy hơn hai trăm người đang đi tới. Trong lòng khiếp sợ quên cả chức trách của mình, tên đứng canh gác vứt thuốc lá, tay phải đặt lên thắt lưng quát:
- Đứng lại! Chúng mày là ai?
Hỏa Pháp hờ hững trở lời:
- Đánh nước tương!
Lời nói vừa hạ xuống, đám người Thổ Pháo liền đưa tay nổ súng, ‘phác phác phác’ vang lên, bốn gã ở trạm canh gác trong khoảng cách gần không thể tránh, nháy mắt chế oan chết uổng. Viên đạn sinh ra xung lượng thật lớn khiến thi thể của người khác cửa bị đẩy xa ra đằng sau nửa thước, trực tiếp đập vào cửa sắt.
Hỏa Pháo đưa tay cầm súng mở cửa sắt ra.
Hai trăm tinh nhuệ Hắc Dạ hội nhất thời như thủy triều tràn vào bên trong.
Ngưu Ma Vương anh dũng vọt vào đầu tiên, hai gã Bổng Tử Đảng tới xem xét thấy thế thì kinh hãi, nhưng vấn lấy ra vũ khí tùy thân ngăn cản Ngưu Ma Vương, người trước khí quán cầu vồng, người sau trong lòng run sợ. ‘Đang đang’ hai tiếng vang lên, bọn chúng đã bị Ngưu Ma Vương đánh ngã trên mặt đất, lập tức bị giết chết.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp hoa viên Kim Duyệt, khi thủ vệ bên trong hoa viên chạy tới, vừa vặn nhìn thấy người nhà mình ngã xuống đất, trên mặt âm trầm cực kỳ khó coi, đều rút ra khảm đao tiến lên ngăn cản, đồng thời còn lớn tiếng quát:
- Chúng mày là ai?
- Giết người!
Ngưu Ma Vương lạnh lùng đáp.
Thủ vệ giận tím mặt:
- Chúng mày đều tìm chết!
- Ha ha, đúng vậy, chúng tao chính là muốn chết, mà mày rất không may mắn, mày không phải người đầu tiên bị tìm chết!
Ngưu Ma Vương nét mặt biểu lộ ý cười ngôn ngữ khó hiểu, mắt lạnh đảo qua nhóm thủ vệ vây giết, tay cũng không nhàn rỗi, vội vàng xông lên vài bước, khảm đao sắc bén chém về phía gã.
- Các anh em, lên!
Đám thủ vệ quát to, đám thủ vệ đi đầu cầm lưỡi đao sắc bén vọt qua trực tiếp xuyên qua Ngưu Ma Vương mà nhằm vào hơn hai trăm người phía sau, các thành viên Bàng Tử Đảng phía sau cũng thần sắc thương lãnh, cầm đao lao tới, một trận lãnh binh đụng vào nhau, dụng cụ sắt va chạm phát ra âm thanh, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Không bao lâu sau, âm thanh chém giết kịch liệt càng thêm vang dội, hoa viên Kim Duyệt vốn yên tĩnh như nước đã bị biến thành nồi nước sôi, hai bang bắt đầu chém giết vô số nhân mạng, bốn người Hỏa Pháo chuyên môn áp chế hỏa lực của địch. Vì vậy những tay súng Bổng Tử Đảng vừa mới lấy ra súng lục đã bị bọn họ đánh cho rơi đầu, anh em Hắc Dạ hội vì thế mà giảm bớt vài phần nguy hiểm.
Nhưng, Hắc Dạ hội người đông thế mạnh cũng không hoàn toàn chiếm được thượng phong. Dù sao những người này đều là do Bổng Tử Đảng phái đến đối phó ám sát Sở Thiên, dù là thân thủ hay gan dạ sáng suốt đều có chỗ hơn nữa. Cho nên sau khi bị đánh lén chết hơn mười người, bọn họ rất nhanh kịp phản ứng, cùng cầm vũ khí có tổ chức vồ tới.
Cho dù không biết ý định tới đây của địch, nhưng vì mạng sống mà chém giết luôn là đúng.
Ngưu Ma Vương biểu hiện anh dũng hơn người, tự nhiên cũng là đối tượng công giết trọng điểm của Bổng Tử Đản. Đầu tiên là ba gã địch vây quanh chém giết toàn bộ vị trí của anh ta, mặc dù cố sức nhưng anh ta vẫn có thể chế trụ điên cuồng tiến công, cũng rút ra một khoảng trống để xoay mình về bên trái địch, chưa kịp vui mừng, tiếp tục bổ vào ba gã địch, nhất thời hung hết nối tiếp.
Thổ Pháo xa xa khoanh tay đứng nhìn hắc hắc cười vài tiếng, đưa tay xử lý địch bên cạnh mình, đối với Ngưu Ma Vương mỗi ngày đều cho mình thịt cá để ăn, cậu ta rất có cảm tình với lão Ngưu, lập tức giao giọng hô:
- Lão Ngưu, có được không? Không được mà nói thì để tôi giúp.
Ngưu Ma Vương bị địch đánh cho luống cuống chân tay, mắt thấy sắp không chống đỡ được, nghe được lời Thổ Pháo nói liền có thêm chút tinh thần, mạnh mẽ lấy ra hai con đao đánh cho đám kẻ địch phải lui về sau mấy bước, sau đó cao giọng đáp lại;
- Vô nghĩa! Lão tử đương nhiên đi, đàn ông có thể nói là mình không ổn sao!
Lúc anh ta hồi sức nói chuyện, đối phương lại nhân cơ hội vồ tới, Ngư Ma Vương lo lắng không chống đỡ được, cánh tay nhất thời bị chém một nhát, cùng lúc đó, hai gã hung hãn đừng đằng sau chém xuống, Ngưu Ma Vương không còn sức chống đỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn khảm đao bổ xuống, thầm than mệnh mình coi như xong rồi.
“Phác phác phác!”
Tiếng súng liên tục vang lên, trên đầu mấy tên địch bên cạnh Ngưu Ma Vương có một lỗ hổng máu đang trào ra, cả người giống như cà bị ninh nhừ, mềm nhũn gục xuống. Thổ Pháo cách đó không xa tựa vào vách tường nhẹ nhàng lắc đầu, thì thào tự nói:
- Còn kêu mình ổn, còn không cần nhờ giải vây, chả trách được gọi là Ngưu Ma Vương, điên lên thì ngay cả tính mạng cũng không cần.
Tuy rằng biết Thổ Pháo đang trêu chọc, nhưng Ngưu Ma Vương vẫn giận tím mặt, nắm chặt lấy khảm đao lại xông lên chém giết, vừa chém xuống chính là liên tục chém trúng hai tên địch đang vây sát bên cạnh, thuận miệng cao giọng hô:
- Đêm nay lão tử giết hai mươi thằng cho mày xem! Đến lúc đó xem mày hơn hay tao hơn.
Kẻ điên tất nhiên là đáng sợ, Ngưu Ma Vương đang sôi máu lên đúng là gần như vô địch.
Không bao lâu, trên mặt đất đã có mấy chục cỗ thi thể nằm dài, song phương đều có người chết, lúc này, Sở Thiên cùng đám anh Húc đi tới cửa, nhìn thấy cục diện máu me hỗn loạn, không khỏi khẽ lắc đầu thở dài, cùng lúc đó, mấy tên địch trên người toàn máu liều chết lao lên trước, hướng về phái cửa, hiển nhiên là muốn hy sinh mở ra một con đường máu.
Thân thủ của mấy tên này quả thật rất mạnh, đám tay chân lao tới ngăn cản đều bị Khinh Dịch đánh lui, quả thật như ở chỗ không người. anh Húc khẽ nhíu này, cầm lấy khảm đao trên mặt đất lao tới, Thiên Dưỡng Sinh đang tính đi lên hỗ trợ lại bị Sở Thiên đưa tay ra ngăn lại, thản nhiên nói:
- Việc này để cho anh Húc.
Anh Húc chém vào mấy tên lâu la chặn đường, trực tiếp đối mặt cùng mấy tên mạnh nhất, khảm đao trong tay hai bên đều vấy máu tới dọa người, kẻ đứng giữa là Park Ni Ma nhìn thấy anh Húc khí phách vô song không khỏi thầm giật mình, mình cũng không cừu không oán với bọn xã hội đen, gã sao lại dẫn người tới vây giết mình chứ?
Anh Húc cũng nhận ra đó là Park Ni Ma, lập tức lạnh lùng cười nói:
- Park Ni Ma, mày thế nhưng có ý giết hại anh em của tao, thật đúng là gan cũng không nhỏ đấy.
Park Ni Ma tuy bị khí thế của anh Húc bức bách, nhưng cũng không cam lòng yếu thể đánh trả:
- Nếu không phải là anh em của mày đánh lén chúng tao, tao còn nghĩ nhín chút thời gian tới thăm mày đấy, đêm nay xem ra là không cần, bớt nói vớ vẩn đi, chúng ta không cừu không oán, từ trước tới nay đều tường an vô sự, sao lại tới vây giết chúng tao?
Anh Húc nhún nhún vai thản nhiên nói:
- Lúc mày chết sẽ biết.
Chém giết tới tận đây, đã không cần phải khách sáo, tuy rằng không biết dụng ý của đám xã hội đen, nhưng trận chiến đêm nay nhất định là cuộc chiến sống còn, vì thế sắc mặt Park Ni Ma thay đổi lớn, lui ra sau vài bước hạ lệnh cho hai gã thân tín bên cạnh, dùng tiếng Triều tiên hung hăng nói:
- Giết thằng đó cho tao!
Hai tên thân tín đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ của Triều Tiên, khí thế trên người thản nhiên tản ra, bọn chúng cũng không vội vàng xông vào đánh anh Húc, mà lù lù bất động nhìn anh ta. Ánh mắt vốn tản mạn của anh Húc lại đột nhiên hiện lên vẻ vui mừng, anh ta thấy đùi phải của thằng bên trái hơi hơi cong lên như cây cung, bả vai của tên đứng bên phải cũng nhẹ nhàng cong lên.
Đây không phải là để đề phòng mà để tịch tụ lực lượng lôi đình vào một cú đánh.
Đối với hai tên cao thủ, anh Húc luôn trở nên hưng phấn, nụ cười phóng đãng không kiềm chế được lại rộ lên, bả vai thật tự nhiên cong cong về phía sau, thể như sét đánh ngang tai, thằng bên trái anh Húc đột nhiên đánh một cú về phía anh Húc, thằng bên phải cũng chớp động lên một cách quỷ mị lao tới.
Tam quyền ngũ cước, công kích giông như mưa rền gió dữ ập tới, tựa hồ trong vòng một chiêu là có thể bắt được anh Húc, nếu không thì thật là có lỗi với số tiền ông chủ trả.
Trong lòng anh Húc âm thầm nghĩ: “Thật đúng là muốn giết mình à?”
Anh Húc đã có chuẩn bị từ trước, nhanh nhẹn như gió, lấy khéo léo làm lực, kẻ địch bên trái lòng trời lở đất kiêm cuồng bạo sắc bén ở chân sau bị anh ta dùng cánh tay đón lấy, khuỷu tay phải hướng đến nắm đấm, cũng vươn chân trái để câu chân gã, thân thể đồng thời văn vẹo kẹp lấy nắm tay kẻ địch đang bổ tới.
Dưới nách đột nhiên nâng lên, thuận thế làm cho thân thể tên bên trái xoay ra, sức mạnh thật lớn cũng làm cho gã bị chệch đi, cái chân đang móc ra của tên kia cũng vừa hay tạp tới trên người gã, nắm đấm tung ra bị chệch, “phanh” một cái trúng ngực tên đồng bọn, nghe tiếng đánh phát ra cũng biết mạnh tới nhường nào.
Lập tức một tiếng “oanh” cũng vang lên, đúng lúc gã đánh trúng vào tên đồng bọn thì cũng bị chân tên kia hung mãnh đá vào, kêu thảm bay ngược lại. Gã cản bản không ngờ rằng trong tình huống như thể lại bị đồng bọn ngộ thương, tên đồng bọn cũng lảo đảo, mất đi cơ hội phản kích tiếp theo.
Đúng lúc gay cấn, hai mắt anh Húc hiện lên vẻ hưng phấn, cả người nhảy lên, chân phải đá trúng hai gò má của hai tên đang lao tới, hai gã tựa như bị sét đánh, chết lặng, lập tức bị một sức mạnh thật lớn dá bay ra mấy thước, còn chưa kịp đứng dậy đã bị loạn đao chém chết.
Park Ni Ma trợn mắt há hốc mồm, không thể tưởng được anh Húc lại mạnh tới thế, gã đương nhiên biết rõ hai tên thân tín có năng lực ra sao, với năng lực của gã cùng lắm cũng chỉ ngang cơ, không thể tưởng được lại dễ dàng bị anh Húc đánh bại, cho nên trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần sợ hãi, lập tức nhanh chân chạy trối chết về phía cửa, cũng bất chấp cái gì mà sĩ diện.
Anh Húc cũng không đuổi theo, lấy thuốc ra châm.
Park Ni Ma hoảng sự vọt tới cửa, phía trước có người chặn đường, không dừng lại mà lấy đao chém xuống, lại thấy đối thủ cực kỳ khủng bố, một đao mới chém xuống nửa đường đã không cách nào hạ xuống, bởi vì cổ tay gã đã bị giữ, không đợi bản thân gã phản ứng đã truyền tới một cỗ lực lượng bá đạo. Tay đau, khảm đao rơi xuống đất, sau đó cả người gã cũng đổ xuống trên mặt đất.
Tên đó vẫn không cam tâm nhận thua, hai tay dốc toàn bộ sức lực, xông về phía người đang chặn đường, Thiên Dưỡng Sinh lắc đầu, dùng chân trái làm trụ, dứt khoát quay người, chân phải thuận thế đá vào vai Park Ni Ma, tạo ra một cú đá đẹp.
Máu tanh đập vào tầm mắt mọi người, cũng khiến cho Park Ni Ma sợ hãi, gã chưa từng có cảm giác này, biết rằng lần này đã gặp phải đối thủ đáng sợ, đáng sợ hơn nhiều so với người mơ thấy ác mộng, gã có thể trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể tấn công.
Phốc! Một ngụm máu tươi phun ra, cuối cùng không còn lực đứng lên.
Cố gắng ngồi dậy lại phát hiện đập vào mắt là một khuôn mặt quen thuộc.
Sở Thiên khoanh tay cười nhìn Park Ni Ma, nhàn nhạt nói:
- Sau khi rời khỏi Tam Giác Vàng, dạo này tốt chứ?
Park Ni Ma nhìn chằm chằm Sở Thiên, trong lòng thấy tiếc, thấy phức tạp. Tiếc vì mục tiêu gần ngay trước mắt lại không thể giết chết hắn; phức tạp bởi vì không nghĩ đến Sở Thiên lại câu kết với anh Húc, hắn xuất hiện ở đây tập kích gã đồng nghĩa với việc hành động của đám người Park Ji Wan đã thất bại, thậm chí toàn quân đã bị tiêu diệt, không khỏi buồn bã thở dài.
Trước câu hỏi của Sở Thiên, Park Ni Ma lại nghiêng đầu đi không trả lời.
Thiên Dưỡng Sinh lạnh lùng tiến lên trước, nhấc chân đá Park Ni Ma ngã lăn ra.
Lực quá lớn, máu tươi lại tràn ra từ miệng gã.
Sở Thiên không bức hỏi, nhìn xung quanh, hai bên vẫn đang chém giết, nói với anh Húc đang tiến lại gần:
- Người Triều Tiên đều có một thói quen, rõ ràng muốn làm phản nhưng lại lo lắng hậu quả, vì vậy muốn chúng mở miệng cần phải giết chết hết đồng bọn chúng ở đây, đến khi đó Park Ni Ma sẽ mở miệng nói chuyện.
Anh Húc trêu đùa:
- Thật hay giả?
Sở Thiên không trả lời mà đi về phía Thiên Dưỡng Sinh hạ lệnh:
- Dẫn người đi giết bọn chúng.
Thiên Dưỡng Sinh gật đầu, sau đó dẫn theo 10 tử sĩ Soái quân xông vào chiến đấu, mũi đao sắc đi đến đâu, không chết thì là máu tươi, chưa đến mấy phút giết sạch mười mấy tên sát thủ ngoan cường, nhanh chóng thay đổi cục diện, đám người Ngưu Ma Vương cũng khí thế bừng bừng vung đao chém giết.
Ánh mắt Park Ni Ma lộ vẻ thống khổ.
Khi bạn tưởng rằng bản thân đã chinh phục được con chó bạn nuôi, nó lại quay người chui vào lòng người khác, nói cho bạn biết, bạn lại bị nó chơi đùa một lần nữa. Park Ni Ma nhìn đồng bọn không ngừng ngã xuống liền cảm thấy như vậy.
Bọn chúng đến để ám sát Sở Thiên, lúc này lại bị Sở Thiên bao vây giết.
Khi Thiên Dưỡng Sinh đâm đao vào ngực tên địch cuối cùng, toàn bộ đại sảnh trở về yên lặng, cảnh tượng thảm hại lúc này có thể so với địa ngục, Park Ni Ma gần như phát điên, há miệng muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra âm thanh nào, cho đến khi khảm đao của anh Húc ép trên mặt gã, cảm giác lạnh lẽo mới làm cho gã khôi phục lại chút ý thức.
Sở Thiên tiến lên trước mấy bước, ngồi xổm xuống nhìn Park Ni Ma đang sợ hãi, ánh mắt như đao săc đam vào thần kinh anh ta, nhàn nhạt nói:
- Bây giờ đồng bọn đã chết hết rồi, đảm bảo sẽ không có ai nói mày là phản đồ, mày có thể nói đáp án cho tao rồi, tại sao lại lại đến ám sát tao?
Ánh mắt Park Ni Ma có chút do dự nhưng vẫn mở miệng:
- Tao không biết.
Sở Thiên cười lạnh, bình tĩnh nói:
- Nếu như Park Ji Wan không biết tao còn tin, nhưng mày lại là họ hàng của lão đại Bổng Tử Đảng, nếu như mày không biết nặng nhẹ, mày cần gì phải đích thân đến Hongkong? Rõ ràng chính lão đại của mày muốn mày lập chiến tích để thăng chức, mà chiến tích lần này chính là giết tao.
- Cho dù là quan lớn của Thiên Triều trước đây cũng chơi trò này. Cho con mình ra chiến trường đi mạ vàng cũng ghi công danh, tiện sau này thăng quan phát tài, nhưng mà việc này cũng phải xem vận mệnh mỗi người, có khi ông trời định trước anh ta xui xẻo, vậy cho dù anh ta có trốn ở nơi an toàn cũng không thể tránh khỏi bom đạn.
Trên mặt Park Ni Ma kinh ngạc, không thể tin mà nhìn Sở Thiên, không ngờ hắn lại biết rõ ràng như vậy, hỏi theo phản xạ có điều kiện:
- Ai, ai nói cho mày biết diều này? Park Ji Wan vẫn chưa chết? Có phải nó làm phản nói cho mày biết hành tung của tao? Nó ở đâu? Tao phải tự tay giết chết nó.
Cuối cùng gã cũng có cơ hội nghĩ lại rõ ràng chuyện tối nay.
Sở Thiên chỉ cười, vẻ mặt thản nhiên nói:
- Nói đáp án cho tao, tại sao lại muốn giết tao? Nói ra sẽ cho mày đường sống, nếu không sẽ giao mày cho Park Ji Wan, tao tin lúc này gã sẽ rất vui nếu giết được mày. Ngoài ân oán trước đây của chúng mày, đương nhiên còn có cả nguyên nhân giết người diệt khẩu.
Nheo mắt suy nghĩ làm thế nào, Park Ni Ma ngước mặt đầy máu lên, làm bộ như thấy chết không sờn, không quên cò kè với Sở Thiên:
- Được! Tao có thể nói cho mày biết, nhưng mày nhất định phải nói tung tích của Park Ji Wan cho tao, nếu không cho dù chết, tao cũng không nói cho mày đáp án.
Sở Thiên mất kiên nhẫn gật đầu, để gã nói rõ ràng, còn đặc biệt đưa gã đến phòng thẩm vấn.
Thở vài hơi, Park Ni Macuối cùng cũng nói:
- Đại ca đích thực đã từng nói với tao, muốn tao bất cứ giá nào cũng phải giết chết mày, như vậy tao có thể danh chính ngôn thuận lên chức Đường chủ ám sát, cái này có sức hấp dẫn vô cùng lớn, vì thế tao suy nghĩ một lát liền quyết định cùng Park Ji Wan đến Hongkong tìm mày.
Sở Thiên bình tĩnh nói:
- Trọng điểm.
Không thù không oán, dựa vào cái gì muốn giết hắn?
Sắc mặt Park Ni Ma thay đổi, cảm thấy sát khí của Sở Thiên thì vội vàng bổ sung:
- Còn về nguyên nhân giết mày thì rất đơn giản, căn cứ theo tình báo của chính phủ, chính mày đã lập kế hãm hại các thành viên Ti Cơ khiến họ bị nhân viên đặc công giết chết, trong đó có một người là họ hàng xa của Phó Tổng thống, vì thế vì tâm lý báo thù và danh dự, chính phủ Triều Tiên muốn trừ khử mày.
Sắc mặt Sở Thiên hơi thay đổi nhưng vẫn rất bình tĩnh hỏi:
- Tại sao lại cảm thấy tao là người lập kế hãm hại thành viên Ti Cơ?
Park Ni Ma thấy Sở Thiên vẫn bình tĩnh như vậy, bất giác than thầm tố chất tâm lý mạnh mẽ của người này, nếu đổi lại là người bình thường sớm đã sợ hãi, sau đó không chút do dự trả lời:
- Vốn dĩ chính phủ Triều Tiên còn nghi vấn nhưng không có bất cứ chứng cớ nào cho thấy do mày hãm hại, cho đến hai ngày trước có người chủ động cung cấp những tư liệu tường tận cho phòng tình báo. Sau khi phòng tình báo kiểm chứng lại, mày chính là người đầu sỏ.
Có người cung cấp tình báo? Ánh mắt Sở Thiên có nghi vấn, sau đó hiện lên sát khí, ngày trước lập nên sự kiện sân bay chỉ có hai người biết, ngoài hắn thì chính là Tiêu Thanh Băng- người chấp hành, thật không ngờ tên súc sinh này làm xong chuyện này liền bán đứng hắn, để hắn một mình đối mặt với toàn bộ chính phủ Triều Tiên.
Vì sao kẻ phản bội lại nhiều như vậy? Năm nay còn đặc biệt nhiều! Sở Thiên cảm khái xong lại tiếp tục moi tin tức từ miệng Park Ni Ma:
- Nếu chính phủ Triều Tiên đã muốn đối phó với tao, tại sao lại phải dùng đến Bổng Tử Đảng chúng mày? Bọn họ có thể phái mười mấy đặc công sang có phải có nhiều cơ hội hơn chúng mày không.
Park Ni Ma hiển nhiên biết nhiều nội tình, vì thế lại tiếp tục nói:
- Dạo này Thiên Triều có hành động thân triều, vì không muốn xung đột với chính phủ Thiên Triều, chính phủ Triều Tiên quyết định dùng xã hội đen đối phó với cậu, tất nhiên, nếu sự việc thất bại sẽ dùng đặc công ám sát mày.
Sở Thiên hơi chấn động, lòng khẽ sinh ra 4 chữ: đại họa đầy trời!
Sau đó Sở Thiên lại hỏi thêm mấy câu đã rõ toàn bộ chân tướng sự việc, sau đó thì than nhẹ rồi đi ra khỏi phòng, cục diện tốt mà hắn tạo ra ở Hongkong đã bị Tiêu Thanh Băng làm hỏng bét, hắn đã coi thường tên cảnh sát này, nhưng sự việc đã đến nước này, lo lắng cũng chẳng có ích gì, cái gì phải đến sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Nếu chính phủ Triều Tiên thật sự liên tiếp phái người ám sát hắn vậy hãy để Thiên Triều trở thành mộ phần mai táng bọn họ!
Khi Sở Thiên vào trong xe, anh Húc nhỏ giọng hỏi:
- Cứ thả tên tiểu tử đó ra như vậy?
Nhìn bóng đêm, nụ cười yên lặng lại dịu dàng, Sở Thiên không hề do dự trả lời:
- Chúng ta là xã hội đen có tố chất, đồng ý cho gã con đường sống đương nhiên sẽ tha cho cái mạng chó của nó, nhưng có thể đưa Park Ji Wan vào đại sảnh, sau đó thuận thế khóa cửa giúp bọn chúng, những điều này không trái với lời hứa ban đầu.
Nụ cười của anh Húc vô cùng sán lạn, búng tay sai Ngưu Ma Vương đích thân đi làm việc.
Đêm dần dần sâu, Tiếu Thanh Băng ngồi dựa trên giường bệnh lại không hề buồn ngủ, anh ta không hiểu, tại sao đang ngủ say lại tỉnh giấc, giấc mơ rất đơn giản, chính là mơ thấy mình bị người ta vứt qua cửa sổ, chết trên đường, đứng bên cạnh anh ta chính là vợ và con trai.
Anh ta cầm một điếu thuốc đưa vào miệng, chưa kịp châm lửa thì thấy Văn Băng Tuyết đẩy cửa vào, sắc mặt vô cùng khó coi, vì vậy vội vàng cất thuốc đi, hỏi:
- Băng Tuyết, tai sao muộn như vậy vẫn đến thăm anh, có phải xảy ra chuyện lớn gì không?
Văn Băng Tuyết gật đầu, nói:
- Sở Thiên giết hơn một trăm người Triều Tiên rồi.
Tiêu Thanh Băng bất giác rùng mình, sợ hãi hỏi:
- Lúc nào?
Văn Băng Thanh ngồi xuống bên cạnh, sửng sốt một lát rồi mới nói:
- Chính là tối nay, tất cả đều là thành viên Bổng Tử Đảng, theo tình trạng trước đây của hắc bang, thành viên Bổng Tử Đảng có không quá 30 người ở Hongkong, nhưng không hiểu từ khi nào tăng lên hơn một trăm người, theo em đoán, bọn họ thay người Triều Tiên đến giết Sở Thiên.
- Boss, anh đi đi, Sở Thiên sẽ nhanh chóng đến tìm anh.
Tiếu Thanh Băng không ngừng cười khổ, ánh mắt càng thêm cô đơn và mất mát, rất lấu sau mới trả lời:
- Không đi được, Sở Thiên đã sai người giám sát anh rồi, thậm chí đợi anh rời khỏi bệnh viện sẽ lập tức ra tay, một người ngay cả khi giết Triệu Bảo Khôn còn không để lại chút dấu vết nào, sao có thể để cơ hội cho anh trốn thoát chứ?
Văn Băng Tuyết chảy nước mắt, cảm xúc khó nói thành lời áp trong ngực, vội vàng tiến lên trước cầm tay anh ta nói:
- Không, thủ lĩnh, anh sẽ không chết, em đã đem toàn bộ người ở Đội chống xã hội đen đến, nếu như Sở Thiên thật sự muốn giết anh, vậy để hắn bước qua xác bọn em, em không tin hắn dám giết sạch hết mọi người.
Sắc mặt Tiếu Thanh Băng thay đổi, sao có thể khiêu chiến với ranh giới cuối cùng của Sở Thiên, vội vàng nói:
- Em điên à, em sẽ hại tất cả đồng nghiệp, bọn họ còn có cha mẹ, có vợ con, sao có thể mất mạng vì anh? Bây giờ anh lệnh cho em, lập tức dẫn mọi người trở về, lập tức.
- Đội trưởng Tiếu, anh nói rất hay.
Một giọng nói từ ngoài truyền vào, hai người nhất thời trở nên cứng ngắc, ánh mắt nhìn về phía cửa, Sở Thiên đang xách giỏ hoa quả đi vào, miệng cười khẽ, Văn Băng Tuyết theo phản xạ có điều kiện đứng chắn trước Tiếu Thanh Băng, rút súng chĩa vào Sở Thiên, quát nhỏ: