41 “Bộ Tiêu, em yêu anh. ”
***
Kỳ Diệu đi rồi, những chuỗi ngày ly biệt vẫn chưa kết thúc, ngay sau đó Phó Tiểu Thiều cũng đến thành phố W, đám anh em tốt của Bộ Huy cũng lần lượt rời đi, phân tán người trời nam kẻ biển bắc.
42 “Môi anh quấn chặt lấy môi cô, quấn quýt nồng nàn. ”
***
Khoảnh khắc Bộ Tiêu nghe thấy câu nói đó, ánh mắt chợt ngẩn ngơ, tựa như có một sự xúc động mãnh liệt cuộn lên trong đáy mắt.
43 “Con có bạn gái…”
***
Buổi sáng, Ngư Vi và ông cụ Bộ chơi cờ với nhau, cô liên tiếp bị đánh cho tan tác, thua tơi tả, hoàn toàn không phát huy được chút nào trình độ thường ngày, rốt cuộc đến ông cụ Bộ cũng nhìn ra: “Nha đầu, hôm nay con rất thiếu kiên nhẫn đó.
44 “Con sói xám mò mẫm đi tìm vợ. ”
***
Sau khi Ngư Vi dạy xong, xuống dưới lầu cũng đã hơn năm giờ. Cô gọi điện cho Sở Phong xin nghỉ làm ở quầy bar một buổi rồi bảo Bộ Tiêu đưa mình đến chợ hải sản gần đó.
45 “Đưa cô vợ nhỏ của anh đi hẹn hò…”
***
Suốt đêm hôm đó, Ngư Vi không chợp mắt được xíu nào, những lời tỏ tình của anh khiến cô kích động cả đêm, ôm chặt thắt lưng anh để ổn định cảm xúc.
46 “Bộ dáng ghen tuông của Bộ Tiêu rất buồn cười…”
***
Câu nói của anh khiến Ngư Vi không khỏi nhớ tới chuyện đêm qua, đó là lần đầu tiên cô trải qua chuyện đó, so với lúc xăm hình còn đau hơn rất nhiều, suýt nữa đã bật khóc.
47 Em muốn biết gì nào? Nằm yên là được rồi. ”
***
Tình cảnh rối rắm đó chỉ thoáng qua mấy giây đã được Na Na lanh trí hóa giải xong, sau đó cô nàng còn đặt biệt khách khí mời ‘anh rể’ vào nhà uống trà.
48 Mười năm anh lớn hơn em chính là dùng để dỗ dành chiều chuộng em. ”
***
Vì không bật điều hòa nên toàn thân Ngư Vi ướt đẫm mồ hôi, cô không biết nó túa ra từ cơ thể mình hay từ trên người Bộ Tiêu, hai cơ thể quyện chặt vào nhau, những nơi da thịt đi qua cảm giác dinh dính quyến luyến càng khiến người ta khó tách rời.
49 “Sau khi có được em rồi, anh càn rỡ quá. ”
***
Thật sự chỉ cần bước theo anh là được. Ngày hôm đó, Ngư Vi theo Bộ Tiêu học khiêu vũ, cô học rất nhanh.
50 “Vì cô anh có thể lên núi đao, xuống biển lửa. ”
***
Ngồi trên bậc thang lối thoát hiểm, Bộ Tiêu đốt liền hai điếu thuốc, cảm giác tội lỗi đang cấu xé anh ra gặm nhấm rồi từ từ ngấu nghiến không chừa lại chút mảnh vụn nào, cảm giác đó thật không dễ chịu, áy náy là thứ khiến anh cảm thấy sợ hãi nhất.
51 Ở bên cô, rốt cuộc anh đã có thể hít thở lại. ”
***
Cuộc đàm phán giữa ông cụ và lão Tứ kéo dài mãi đến hai ba giờ chiều.
Suốt thời gian đó, không có ai xuống nhà ăn cơm, chỉ có Diêu Tố Quyên đi xuống một lần vào bếp châm bình trà nóng bưng lên, bảo bộ ấm trà bị ném vỡ phải thay cái khác.
52 Đau hay không không quan trọng, chỉ là rất nhớ em…”
***
Xuyên qua bóng cây và những cành lá đang lay động trong sân, chỉ nhìn thoáng qua Bộ Tiêu từ phía xa kia, Ngư Vi biết đã xảy ra chuyện gì.
53 “Cho dù cảm thấy có lỗi, nhưng tham muốn chiếm giữ vẫn còn đó. ”
***
Đêm hôm đó, Bộ Tiêu lái xe bôn ba suốt cả đêm.
Sau khi ăn cơm tối xong từ nhà Ngư Vi đi ra, việc đầu tiên anh làm là về nhà thu dọn tàn cuộc, đến nhà rồi mới nhận ra không có ai muốn để ý tới mình.
54 Em định ‘chăm sóc sức khỏe toàn diện’ cho anh sao?”
***
Bộ Huy lấy tay ra khỏi cánh cửa đứng thẳng dậy, quay người nhìn Bộ Tiêu cười lạnh lùng.
“Chú Út, đây là lần cuối cùng tôi gọi chú là chú Út, chú nói tôi đánh chú là có ý gì? Chú có thể đừng xem tôi như thằng ngốc hay không… Từ nay về sau, chú và cô ấy muốn yêu nhau hay làm gì thì làm, đừng xuất hiện trước mặt trêu chọc tôi, nhìn thấy hai người xuất hiện cùng lúc tôi không thoải mái, hai người cũng không cần thiết phải quan tâm tôi có chấp nhận hay không.
55 Nhưng sao chỉ trong tíc tắc một đêm, tất cả chuyện xưa lại quay về. ”
***
Mỗi lần hiểu anh thêm một chút, Ngư Vi lại càng phát hiện anh có rất nhiều sức hấp dẫn, ví dụ như trước hôm nay, cô quả thật không biết anh có thể cưỡi ngựa, hơn nữa còn nhuần nhuyễn đến vậy.
56 “Thì ra chuyện xưa dài như vậy…”
***
Sau khi nhận được điện thoại của Diêu Tố Quyên, Bộ Tiêu không còn tâm trạng nào để tiếp tục ‘bỏ trốn’ nữa. Thật ra, anh vốn không muốn đi đâu vào lúc này, nhưng vì Ngư Vi biết tâm trạng anh không vui nên muốn anh được nghỉ ngơi thư giãn, dĩ nhiên anh có thể nhìn ra ý tốt của cô nên mới quyết định đưa cô đi chơi một ngày, nhưng trong lòng không lúc nào không nghĩ tới tiểu Huy.
57 “Nhưng từ giờ về sau nếu anh lại đến nơi này, cô sẽ luôn ở bên anh. “
***
Bộ Tiêu nghe thấy âm thanh khe khẽ vang lên ngoài cửa, liền xoay đầu lại nhìn ra, thấy Ngư Vi đang đứng đó đăm đắm nhìn anh, gương mặt anh bỗng chốc lộ ra nét cười dịu dàng: “Để anh đưa em về?”
Ngư Vi không chút nghĩ ngợi bước vào: “Không cần đâu ạ, em ngồi với anh một lúc.
58 “Lão Tứ… Sớm trở về. ”
***
“Có chuyện gì, anh nói đi. ” Bộ Tiêu trầm giọng cất lời, nhìn làn khói quẩn quanh nơi đầu ngón tay, tàn thuốc đã lâu không gạt, anh khẽ gẩy tay gạt tàn rồi đưa lên miệng rít một hơi.
59 “Anh hy vọng điếu thuốc này vĩnh viễn đừng bao giờ tàn. ”
***
Ngư Vi bất giác không biết phải trả lời anh thế nào, tựa như có bức tường chặn ngang nơi lồng ngực đến hít thở cũng khó khăn, không cách nào mở lời được.
60 Nhất định rồi thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất”
***
Mái tóc đen nhánh mượt mà của Kỳ Diệu đã được cắt ngắn rồi, kiểu tóc ngang tai năng động đầy cá tính này rất hợp với cô ấy.