21 Và rồi nó cũng nhớ ra là có lần trong lớp nó đã tâm sự với con bạn rằng, nó mong muốn được ngắm nhìn mọi thứ, kể cả thành phố này từ trên cao, từ một nơi nào đó rất cao vời vợi…nó rất thích cảm giác đó.
22 -Vậy thì em sẽ nói thật lòng với anh. Em thích Ngô Hoàng, em không biết tình cảm mình dành cho cậu ấy đã nảy nở từ khi nào. Mà có lẽ em cũng không muốn biết, vì bây giờ em chỉ quan tâm một điều thôi anh à.
23 Vì ai mà anh như thế? Vì nó ư ? Không, anh không muốn trách nó, vì anh yêu nó nhiều lắm. Vậy anh đành trách hắn, cái tên Ngô Hoàng chết tiệt đó, chỉ vì hắn tồn tại trong cuộc đời này nên ông trời cũng trớ trêu thay.
24 -Tình yêu có nhất thiết phải có lý do mới được yêu nhau? Nếu lúc nào cũng có thể tìm ra lý do để yêu một ai đó thì hẳn ta cũng sẽ tìm ra lý do để dừng yêu người đó rồi.
25 Ở một nơi nào đó, có một trái tim đang đau đang nhói, thắt lại từng cơn theo những giọt mưa lăn trên mặt. Thiên Phong hiểu ra rằng, định mệnh thật sự là thuộc về họ chứ không thuộc về anh và kể từ bây giờ anh phải học cách chấp nhận thôi.
26 -Tình cảm? Thật nực cười làm sao, cô có biết một tháng có bao nhiêu đứa phát ra câu này không? Và cô cũng chỉ nằm trong top đó mà thôi. -Mong bác hãy hiều cho cháu và anh ấy! -Ok! Bao nhiêu đây thì đủ hiểu nhau chưa? – Bà ta quăng một xấp tiền đô vào mặt nó -Bác… Bác đừng có làm vậy! Cháu có lòng tự trọng của chính mình và không muốn bị người khác chà đạp lên như thế.